Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 668: Cái này hơi sai sai nha! (1)

Chương 668: Cái này hơi sai sai nha! (1)Chương 668: Cái này hơi sai sai nha! (1)
Miến thì còn có thể mượn, bởi vì nguyên liệu nấu ăn sống, ông chủ Lâm chần ra thì mùi vị cũng không khác. Nhưng thịt và nước dùng thì không được.
Không phải tự tay ông chủ Lâm làm, bọn họ mua được cũng không có ý nghĩal
Vì thế khao khát khách hàng phía trước mua ít một chút, vậy thì đến lượt bọn họ còn có mà ăn.
Vì thế, mấy khách hàng gấp gáp không nhịn nổi, trực tiếp không biết xấu hổ hét to.
"Mấy anh chị em phía trước ơi, mọi người đều là từ xa đến xếp hàng ăn món ngon của ông chủ Lâm, chừa cho mấy người đáng thương phía sau ăn với!"
Có người đi đầu, mấy khách hàng xếp phía sau đều hưởng ứng.
"Xin mọi người đó, đứa nhỏ chờ tới bây giờ, chưa ăn được miếng nào, thật sự sắp chết đói rồi."
"Các anh các chị, xin mọi người chừa cho đứa nhỏ chút miếng ăn đi."
Có thể ăn được hay không vẫn là vấn đề, đương nhiên sốt ruột rồi.
"Ông chủ Lâm tôi cảm thấy chúng ta có thể giới hạn số lượng, không đủ ăn, thật sự không đủ ăn mài"
Gấp rồi, bọn họ gấp rồi!
Khách du lịch xung quanh nghe thấy mấy tiếng hét này, đều không chút che giấu bật cười.
Chứ còn gì nữa, mắt thấy nguyên liệu nấu ăn của ông chủ Lâm sắp hết sạch, bọn họ còn đang xếp hàng.
"Còn bao nhiêu thịt thế?"
"Ha ha ha ha, tôi cũng vậy, hy vọng thịt của ông chủ Lâm có thể kiên trì đến lúc các anh gọi món."
Mọi người cùng đến Bạch Hà du lịch, còn đều xếp hàng chờ món ngon của ông chủ Lâm, cũng là một duyên phận.
Mấy khách hàng phía trước cười xong vẫn có thể hiểu được tâm trạng của những người này.
"Ok, ok, tôi gọi một phần thịt được chứ."
Vì thế sau khi Lâm Chu hâm xong canh miến, lặng lẽ nhắc nhở một chút.
Thịt của ông chủ Lâm? Lời này nghe sao cũng thấy là lạ.
"Là thịt dê, thịt bò."
Lâm Chu nghe nói như thế, tay chần thịt cũng dừng lại.
Nhìn thấy ông chủ Lâm nghiêm túc như thế, khách hàng chờ món trực tiếp cười sặc.
"Chứ gì nữa, tôi cảm giác gặp được ông chủ Lâm, cũng có xúc động muốn theo đuổi anh ấy."
"A a a, tôi đã biết ông chủ Lâm đẹp trai lắm, không ngờ người thật đẹp trai tới như vậy!"
Trong mắt khách hàng nữ phía sau chính là ông chủ Lâm cúi đầu mỉm cười vô cùng chiều chuộng đối với mấy khách hàng nói đùa.
Lâm Chu nhìn khách hàng làm trò kỳ quái, bất đắc dĩ lắc đầu bật cười.
"Tôi cảm giác ông chủ Lâm còn hoàn mỹ hơn minh tinh, ngoại hình thì đẹp trai, cao ráo, còn giàu, có tài nấu nướng, tài nghề này lấy ra ai có thể đánh lại chứ!"
"Ha ha ha ha, thật xin lỗi ông chủ Lâm, là tôi không nói rõ ràng, sao chúng tôi có thể ăn thịt ông chủ Lâm chứ!"
Nghe được lời nói của khách du lịch nữ, lập tức ánh mắt của khách hàng trong đội ngũ nhất thời đều rơi trên người cô.
Khách du lịch nữ mới phản ứng lại bản thân nói cái gì nhanh chóng giải thích: "Không phải ý này, ý của tôi là theo đuổi kiểu đu idol á!" Nghe thấy cô gái nói, khách hàng hiểu được gật đầu.
"Thật ra từ trình độ nào đó, những khách hàng ruột của ông chủ Lâm như chúng ta đều đang đu ông chủ Lâm, bởi vì mỗi ngày đều ở trên mạng tìm tin tức của ông chủ Lâm, vừa có tin tức sẽ đuổi theo tới đây ngay, làm sao không tính là đu idol chứ."
"Vẫn hy vọng ông chủ Lâm không có bạn gái, duy trì tốc độ bày quầy hàng như vậy, tốt nhất bày quầy hàng khắp nơi trên cả nước, nói như vậy không chừng mới có thể đến thành phố của tôi, sau khi ông chủ Lâm có bạn gái, e rằng sẽ ổn định ở một thành phố, nếu không có bạn gái mới có thể không ở cố định."
Nghe thấy lời nói của người này, một đám khách hàng chợt ngộ ra.
Hình như là đạo lý này!
Có một nửa khác sẽ có vướng bận.
Còn không thể giống như bây giờ bày quầy hàng khắp nơi à!
Tưởng tượng đến tính khả năng này.
Tuy mấy khách hàng cảm thấy không có đạo đức, nhưng trong đáy lòng vẫn hy vọng ông chủ Lâm có thể duy trì độc thân.
A-menl...
Khi đến lượt chàng trai blogger món ngon. Lâm Chu không phải hết miến mà là hết thịt, nước dùng trong nồi cũng không còn bao nhiêu.
Bốn mắt nhìn nhau, chủ blogger món ngon thể nghiệm được sự đau lòng chưa từng có.
Anh ta nhìn chỉ còn lại chút cặn, thật sự rất muốn khóc.
“Thịt không còn, nước dùng cũng không còn bao nhiêu...
Chủ blogger món ngon khó chịu khit mũi.
"Vậy còn có thể trụng một bát miến không?"
Chờ tới bây giờ, anh ta thật sự không muốn bỏ cuộc!
Chịu sự tôi luyện của mùi thơm lâu như thế. Lúc này anh ta đã đói đến mức có thể ăn một con dê. Kết quả không còn thịt, thật là khó chịu!
"Chắc là trụng được một bát."
Lâm Chu sớm đã quen với tinh thân không chịu từ bỏ của mấy khách hàng.
Nghe thấy lời nói của chàng trai, lấy miến trụng cho anh ta một bát.
Bởi vì không có thịt, chỉ lấy mười tệ.
Một bát này không có thịt chỉ có canh miến, thật là giản dị. Nhưng bởi vì là ông chủ Lâm làm, có vẻ phá lệ rất khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Diệu Ly

Cấp 7

2 ngày trước

Hóng chương mới