Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 120: Cậu chỉ muốn an phận khiêm tốn bày quầy thôi mà

Chương 120: Cậu chỉ muốn an phận khiêm tốn bày quầy thôi màChương 120: Cậu chỉ muốn an phận khiêm tốn bày quầy thôi mà
"Khoai đậu à? Đây là cái gì thế, cho tôi một xâu đê."
"Ớt chuông? Vàng đỏ xanh cho tôi mỗi loại một xâu..."
Lâm Chu nhìn những người trẻ tuổi này, vẻ mặt trở nên một lời khó có thể nói hết.
Cậu làm mấy loại kẹo hồ lô kỳ lạ đó hoàn toàn là do hứng thú, không tính nó vào trong số lượng năm trăm xâu, chỉ là nhân tiện bán chơi cho vui thôi.
Không ngờ người trẻ tuổi bây giờ lại có khẩu vị đặc biệt như thế.
Có một vài loại kẹo hồ lô chính cậu là người làm mà còn không dám ăn đây, mang đi bày quầy bán hàng lại bị người đoạt mua.
Chuyện này mới mẻ ghê!
Xem ra tác phẩm của cậu vẫn có rất nhiều người thưởng thức, tiêu thụ tốt như vậy chính là chứng cứ mài!
Chờ cậu lái xe ba bánh về đến nhà, phần thưởng đã vào tài khoản.
Hai ngày cuối tuân đi khắp hang cùng ngõ hẻm, khiến kẹo hồ lô của Lâm Chu thoáng cái nổi tiếng trong vòng bạn bè của những người trẻ tuổi bản địa.
Kẹo hồ lô thoáng cái trở thành mỹ thực đứng đầu thành phố, được truyền bá rộng khắp.
Điều đó khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người, dẫn đến rất nhiều người cảm giác hứng thú đều ra đường tìm kiếm Lâm Chu.
Rất nhiều người mua được rồi đều chụp ảnh đăng vào vòng bạn bè khen ăn ngon.
Trong nháy mắt hoàn thành chỉ tiêu, Lâm Chu chọn nộp nhiệm vụ.
"Đừng đoạt đừng đoạt, đều có hết. Ở đây còn có kẹo hồ lô đậu phụ thối nữa, bảo đảm không ăn được ở chỗ khác đâu. Khẩu vị mới khẩu vị mới đây -'...
Năm trăm xâu tương đương với 5 triệu, biết thế cậu cũng đã bán một nghìn xâu!
Cái này là giàu to thật rồi.
Lâm Chu nhìn số dư trong thẻ ngân hàng mà cười toe toét.
Hay lắm, 5 triệu.
Lâm Chu thức đến tận ba giờ đêm chỉ muốn xem có phải nhiệm vụ đổi mới vào giờ đấy không.
Có thể đặt chiếc đồng hồ mình nhìn trúng trước đó rồi!
Lâm Chu mua mua rồi lại mua một lúc lâu, việc còn lại chính là chờ nhiệm vụ đổi mới.
Chắc là do cậu khá thực tế, các phần thưởng khác cũng tốt nhưng đưa tiền thì sung sướng hơn nhiều.
Kết quả trợn mắt đến tận 6 giờ sáng mới chờ được nhiệm vụ mới.
Cuối cùng cũng chờ được nhiệm vụ rồi, trực tiếp một giây đi vào giấc ngủ luôn.
Lâm Chu cố căng mắt nhìn nhiệm vụ và ấn nhận, chẳng hề do dự một giây nào. Sau đó cậu ngả đầu ngáy o o luôn, thậm chí còn không thấy rõ nội dung nhiệm vụ là gì.
[ Nhận nhiệm vụ /từ chối]
[ Thực đơn: « bách khoa toàn thư bánh nướng » đã cung cấp]
Có thể thức đến bây giờ, tất cả đều là do lòng hiếu kỳ đối với nhiệm vụ mới chống đỡ.
[Nhiệm vụ tuần này: Bán gà chiên! Thời gian buôn bán: 12 giờ đêm, địa điểm buôn bán: Cửa quán bar Bài Hát Cũ. ]
Chờ cậu tỉnh ngủ đã là ba giờ chiều.
Lâm Chu nằm trên giường mở hệ thống, bắt đầu cẩn thận kiểm tra nhiệm vụ. Đọc câu đầu tiên: bán gà chiên á? Không tệ, cậu thích ăn món này.
Sau đó cậu nhìn thấy thời gian buôn bán, mắt đều trừng lớn, một giây tỉnh hồn.
"Vãi beep, nhà ai đang yên đang lành, nửa đêm đến cửa quán bar bán gà chiên chứ."
Ông chủ quầy rượu đó đưa tiền đút lót cho hệ thống đúng không.
Lâm Chu xem xét kỹ càng nhiệm vụ thì khờ luôn. Nhưng dù gì cũng đã nhận nhiệm vụ rồi, chỉ có thể vung tay đi làm thôi.
Nhiệm vụ tuần này ngoài cái thời gian hơi 'ba chấm ra thì còn lại coi như cũng ổn, ít nhất không quy định mỗi ngày bán bao nhiêu, thế thì tương đối tự do.
Nghĩ đến sang tuần mới cậu không bán kẹo hồ lô nữa, cũng không
Lâm Chu mở Douyin cùng thành phố lướt lướt, không nhìn thấy video khách hàng đi đầy đường tìm cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật sự là tuần trước khách hàng bánh bao mang đến cho cậu bóng ma quá lớn.
Nếu bị vậy thêm lần nữa, sợ là cậu sẽ nổi tiếng khắp toàn thành phố luôn mất.
Đấn lúc đó đi ra ngoài bày quầy bán hàng nói không chừng còn phải bị bao vây.
Nghĩ đến hình ảnh đó, cậu lòng đầy sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy.
Hình ảnh quá đẹp, cậu không dám tưởng tượng.
Cậu chỉ muốn an phận khiêm tốn bày quầy thôi mà.
Nhỡ đâu lần nào bày quầy bán hàng cũng đều có một đống người đến vây quanh thật thì không phải là vấn đề buôn bán có tốt hay không nữa mà là có thể làm ăn được không.
Nhóm học sinh tiểu học không ai được ăn kẹo hồ suốt hai ngày cuối tuần đều thèm thuồng gào khóc.
Bọn nhóc còn tưởng rằng thứ hai đến trường là có thể ăn được kẹo hồ lô, thế nên chưa bao giờ mong ngóng đến trường như hôm nay.
Bình thường, mỗi khi Hồ Giai Di đến trường đều như sắp đi chết tới nơi. Sáng sớm cô bé ngủ nướng, có gọi cách mấy cũng không dậy nổi. Sáng nay, đồng hồ báo thức vừa reo vang, cô bé lập tức nhảy dựng lên, đánh răng rửa mặt trong một nốt nhạc, chuẩn bị đến trường.
Ba mẹ cô bé thấy vậy còn tưởng hôm nay mặt trời mọc đẳng tây.
"Ái chà chà, hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận