Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 523: Bữa sáng cuối cùng? (1)

Chương 523: Bữa sáng cuối cùng? (1)Chương 523: Bữa sáng cuối cùng? (1)
"Chắc là cậu ấy sẽ giới hạn mua hàng nhỉ?"
"Nhiều người thế này, ông chủ chắc chắn sẽ giới hạn mua hàng cho xem, nhưng hẳn là có thể mua được."
"Có lẽ sẽ giống trước đó, một người mua tối đa nửa cân."
"May mà hôm nay chờ được, không như hôm qua, tất cả mọi người đều uổng công."
"Phải đấy! Lát nữa mua vịt xong đi xem hí luôn không? Nghe nói gánh hát này biểu diễn hay lắm, fans vốn muốn đến gây sự, kết quả xem hết còn tặng thưởng."
"Anh nói mấy thứ gạo và mía kia đúng không?"
"Tôi thấy gạo kia có túi năm cân, có túi mười cân, có cả túi cần hai người khiêng. Không biết nặng đến mức nào, buồn cười muốn chết."
"Không biết hôm nay có giống vậy không! Ha ha ha ha, tôi còn muốn đến hiện trường xem tận mắt đây."
Lâm Chu vừa đóng gói theo yêu câu của khách hàng vừa nói.
Khi Lâm Chu đến, đội ngũ phảng phất lập tức sống lại.
"Tuần này tôi nghỉ thứ bảy, chủ nhật. Hôm nay bán hết là kết thúc. Ngày mai mọi người không cần qua chờ tôi đâu."
Lâm Chu nhớ đến hôm nay là thứ sáu, tuân này cậu nghỉ thứ bảy và chủ nhật. Thế là ngay khi khách hàng gọi món xong, cậu bèn nhắc nhở, tránh cho ngày mai họ chạy đến phí công.
Mọi người đều trò chuyện sôi nổi, tiến về phía trước cùng dòng người.
Hôm nay nhiều người, vẫn giới hạn một người mua nửa cân như trước.
"Tuần này tôi nghỉ thứ bảy, chủ nhật."
Đầu tiên là nghi ngờ mình nghe nhầm, sau đó lại nghi có khi nào ông chủ Lâm đang nói đùa không. Cuối cùng là nhìn về phía Lâm Chu bằng ánh mắt dò hỏi, xác nhận chuyện này với cậu.
Cậu có thể nhìn ra ý khách hàng muốn bày tỏ từ ánh mắt họ, thành thật gật đầu.
Mới nãy, mặt mày các khách hàng còn tràn đầy ý cười, vừa nghe cậu nói xong, biểu cảm lập tức thay đổi.
"Ông chủ Lâm, mọi người không thích nghe lời này đâu. Anh mau rút lại đi, chúng tôi sẽ coi như chưa từng nghe. Tuần này tăng cal"
Nhưng khách hàng ruột không được an ủi, khóe miệng họ muốn nặn ra nụ cười, nhưng lại cứ co rút, cả buổi cũng không cười nổi.
Tin tức này mang đến đả kích rất lớn cho anh trai khách hàng!
Để xoa dịu cảm xúc của khách hàng. Lúc nói chuyện, Lâm Chu còn trịnh trọng tăng thêm giọng điệu.
Lâm Chu thấy anh ta tự lừa mình dối người như vậy, bất đắc dĩ mỉm cười, lắc đầu.
Hôm nay là ngày cuối cùng cậu bày quầy bán hàng.
Một người đàn ông lớn tướng, chỉ vì ăn mà không ngần ngại bán moe.
"Ông chủ Lâm thật sự không thể tăng ca hả? Tôi vừa thấy tin anh bày quầy bán hàng ở Nam Kim đã vội xin nghỉ phép chạy qua đây. Anh thương xót đứa nhỏ tội nghiệp này với, tôi ăn không đủ mà!"
Sao có thể rút lại câu nói của mình, anh nói xeml
Lâm Chu mỉm cười lắc đầu, giả vờ bận rộn đóng gói vịt cho khách hàng đã gọi món.
Đàn ông con trai, lời nói ra như đỉnh đóng cột.
Cậu cũng có linh cảm sẽ rất đông người đến, nên chuẩn bị nhiều vịt hơn bình thường.
Không chỉ đầu vịt, cổ vịt, gan vịt các loại. Ruột vịt, xương vịt, cuống mề vịt, mề vịt.
phần dạ dày ngay dưới mề, nối mề với lòng
*phần dạ dày ngay dưới mề, nối mề với lòng
Hầu như toàn bộ những phần ăn ngon trên thân vịt đều được cậu om hết.
Đủ các món làm từ vịt được bày trong tủ kính trong suốt. Nhìn thoáng qua làm mọi người không biết nên chọn món gì.
Cổ vịt là món kinh điển nhất, trên cơ bản mỗi khách hàng tiến lên đều chọn một phần.
Tiếp đến là ruột vịt giòn và đàn hồi, từng miếng đặt trên đĩa trông như mì sợi, tỏa ra mùi thơm.
Vừa nhìn đã biết thịt trên xương vịt là nhiều nhất. Phần thịt dồi dào bọc quanh xương, có màu nâu sẫm, đầy đủ hương vị nước tương, là sự lựa chọn hoàn hảo cho những khách hàng yêu thích ăn thịt.
Ngoài ra còn có cuống mề vịt, từng cái một thấm đẫm nước sốt màu đỏ sáng bóng treo trong tủ. Có thể tưởng tượng được cảm giác sần sật, có khi còn khá dai giòn.
Không thể nhìn nữa, cái nào cũng muốn ăn, thèm quá đi!
"Cái đó, ông chủ Lâm ơi, tôi không thể lấy mỗi thứ nửa cân à?"
Có khách hàng khó khăn trong việc lựa chọn đối diện với nhiều món làm từ vịt thế này, thật sự không chọn được.
Biết tay nghề của ông chủ Lâm rất tốt, chắc chắn món nào cũng ngon, ai mà không muốn nếm thử chứ?
Bất kể chọn cái nào thì vẫn cực kỳ tiếc nuối những món vịt còn lại không mua được.
"Lấy tôi một ít cổ vịt cay, thêm ít chân vịt, hai cái lưỡi vịt, hai cái cuống mề vịt, một chút ruột vịt nữa được không? Đủ nửa cân không?"
"Chờ một lát."
Theo yêu cầu của khách hàng, Lâm Chu ước chừng khối lượng, phân chia đóng gói các món, cuối cùng vừa đủ nửa cân.
"Đủ rồi."
Khách hàng nghe thấy mình gọi có mấy món đã đủ nửa cân, lộ ra vẻ mặt hệt như ăn phải mướp đắng, lưu luyến không rời nhìn những món vịt còn lại trong quầy.
Gần như mỗi khách hàng nghe được đủ nửa cân đều tỏ ra đau khổ.
So ra thì họ muốn ăn quá nhiều thứ, chỉ nửa cân thật sự không đủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận