Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 341: Quâầy xiên que chiên (1)

Chương 341: Quâầy xiên que chiên (1)Chương 341: Quâầy xiên que chiên (1)
Đương nhiên không thể thiếu thịt.
Cậu mua luôn hai thùng xúc xích tỉnh bột.
Cậu mua mực, cánh gà, thịt ba chỉ và đủ loại thịt tươi khác.
Cậu thật sự không thể tự làm được, chẳng hạn như các loại xúc xích tinh bột, lạp xưởng, bánh tổ xiên que, cứ mua hàng có sẵn cho khỏe.
Còn những gì có thể tự chuẩn bị, cậu đều mua nguyên liệu tươi mới về bắt tay vào làm.
Cậu rất nghiêm túc với việc bày quầy bán hàng!
Nếu cậu có thể tự làm sẽ không mua bán thành phẩm.
Ngoài ra còn có nước chấm xiên que, bột rắc, ... Cậu còn mua gia vị, rau thì là và mấy thứ khác về chế biến theo công thức được hệ thống cho.
Thời điểm Lâm Chu mang nguyên liệu về, quản gia và các dì đã đến đủ.
Còn có hai bình dầu hạt cải để chiên xiên que.
Hôm qua, lúc cậu ra ngoài câu cá có nói với quản gia và các dì giúp việc rằng sáng nay muốn đi bán xiên que, nhờ họ đến giúp sớm một chút.
Lâm Chu nhìn thời gian, đã gần 6 giờ rồi, không lâu nữa là đến 8 giờ ra bày quầy bán hàng, cậu vội lái xe về nhà.
"OK, xong xuôi, về nhà thôi."
Đương nhiên, bắt đầu làm việc sớm thì cũng tan làm sớm.
Riêng nguyên liệu, cậu mua một thùng tràn đầy đồ ăn.
Việc sơ chế nguyên liệu sống có thể giao cho quản gia và các dì.
Nguyên liệu về đến, mọi người bắt đầu rửa sạch và xử lý.
Lâm Chu yên tâm làm nước chấm và bột rắc trước.
Mọi người ở cùng nhau lâu như vậy nên ăn ý là chuyện tất nhiên.
Có quá nhiều nguyên liệu để xiên que, tốt nhất nên phân loại và đặt ra giá cả cho từng loại để dễ phân biệt.
"Cậu Lâm có cần ghi giá bán dựa trên thực đơn không?"
Quản gia Tôn vừa xiên đồ ăn vào que vừa hỏi.
Liên quan đến xác định mùi vị thì phải do Lâm Chu tự làm.
"Chú viết tay một tờ đi, nguyên liệu nấu ăn nhiều quá, bảng đen không viết hết."
"Đắt vậy ư?"
Ông kinh ngạc lấy điện thoại ra tìm thật.
Quản gia Tôn không ngờ còn có thể làm như vậy.
"Cái này đơn giản, chú mở app đặt thức ăn ngoài, tìm đại một cửa hàng bán xiên que, xem giá cả trên đó bao nhiêu cứ viết giống thế là được."
Tuy giờ này không có cửa hàng xiên que nào mở cửa, nhưng vẫn có thể xem được giá.
"Được, thế giá cả bao nhiêu ạ?"
Một xâu khoai tây lát trong cửa hàng chỉ có bốn miếng mà giá bán đã 3 tệ.
Má ơi, ra ngoài mua 3 tệ khoai tây là cắt được không biết bao nhiêu lát rồi.
Vật giá bây giờ cao thật đấy!
"Bao nhiêu tiền?" Lâm Chu nghe quản gia lẩm bẩm, nhô đầu ra khỏi phòng bếp hỏi.
"Nấm 2 tệ một xiên, khoai tây lát, cà tím lát 3 tệ, bánh tổ 2 tệ 8, bắp cải 2 tệ..."
"Quầy bán xiên que dưới lầu nhà tôi bán đồ chay có 1 tệ một xâu thôi, con trai tôi thích ăn lắm."
Dì Phương lại gần xem thử cũng rất sốc.
"Nhưng mà tay nghề cậu Lâm tốt như vậy, bán đắt một chút mới đúng, rẻ quá tôi thấy không đáng."
Nếu là người khác bán, dì Hứa nghĩ giá tiền này đắt thật, nhưng do Lâm Chu bán thì bà còn cảm thấy khá rẻ.
"Đâu so như vậy được, tay nghề người bên ngoài sao có thể so sánh với cậu Lâm của chúng ta! Với tay nghề của cậu ấy, nếu mở nhà hàng không biết sẽ kiếm được bao nhiêu tiền. Dù bán với giá trên trời cũng có người chấp nhận đến ăn, nói chi hàng quán ven đường."
Lâm Chu nghe các dì nói thế, bất đắc dĩ mỉm cười: "Cháu cũng không kiếm tiền dựa vào việc này, không lỗ vốn là được. Kiếm được nhiều hay ít không quan trọng. Tay nghề tốt như vậy, không để nhiều người thưởng thức, không ai biết đến mới đáng tiếc."
Lâm Chu thật sự nghĩ thế.
Thế nên cậu sẵn sàng đi nhiều nơi, để càng nhiều người nếm được món ăn do cậu làm, cho tất cả mọi người mua được, cũng như ăn được, cảm nhận sức hấp dẫn của món ngon.
Đây là mục tiêu sống cậu vất vả lắm mới xác định được kể từ khi xuyên qua đến nay.
Cậu sẽ không nhàn rỗi sau khi đạt được tự do tài chính.
"Vậy chúng ta cứ định giá dựa theo giá vốn nguyên liệu đi. Những thứ rẻ như bắp cải, rau hẹ, đậu que thì 1 tệ một xiên. Súp lơ đắt hơn tí thì 2 tệ. Nguyên liệu nào cần chế biến thì 3 tệ."
Lâm Chu nghe đến choáng váng, quá nhiều loại, nếu định giá riêng từng loại, chẳng phải mỗi lần có khách đến mua là cậu phải so với bảng giá để tính à!
"Nhiều loại như vậy, giá cả khác nhau phiền phức lắm. Lấy số giữa đi, đồ chay 2 tệ là được, món mặn thì viết lên nhé! Nếu không cháu không nhớ nổi."
Quản gia Tôn bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Lâm Chu.
Chỉ có ông chủ không thiếu tiền mới dám buôn bán thế này. Nếu mở tiệm thật mà vẫn tùy ý giống vậy, không biết liệu cậu có lỗ không.
Nhìn đống cánh gà tẩm gia vị đều là hàng tươi mới, giá cả đắt hơn hàng đông lạnh nhiều.
Ngay cả phần lườn đều là mua loại gà ức lớn, thái thành miếng rồi dùng chày dần mỏng, ướp gia vị thành món lườn nướng ngon tuyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận