Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 638: Cậu còn được lên cả TV (1)

Chương 638: Cậu còn được lên cả TV (1)Chương 638: Cậu còn được lên cả TV (1)
"Hai ngày nay, lúc cháu bày quây bán hàng có một nhóm du học sinh đến mua hamburger trứng. Hôm nay, không biết tại sao nhóm người kia lại cảm thấy hứng thú với cây cột bên đường, đi liếm thử. Kết quả, đầu lưỡi bị dính chặt vào đó. Ha ha ha ha, cười chết cháu rồi."
Lâm Chu nhớ lại hình ảnh đó, thật sự không nhịn được cười.
Không hiểu sao bọn họ lại hứng thú với cây cột bên đường nữa!
Chẳng lẽ nó thật sự có mùi vị gì đặc biệt?
Cả cậu cũng vô cùng tò mò.
Cậu vốn chẳng có tẹo ý nghĩ nào với cây cột bên đường kia.
Nhưng bây giờ, cậu đã bị những du học sinh đó khơi dậy sự tò mò trong lòng.
"Quản gia Tôn, chú nghĩ cây cột sắt bên đường có mùi vị gì?"
"Không thì chúng ta thử xem sao?"
Ông nhìn dáng vẻ Lâm Chu nóng lòng muốn thử, trong mắt ngập tràn tò mò thì hé miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại không biết nên nói gì.
Ông cũng chưa đến phương bắc bao giờ.
Trong sự nghiệp của mình, ông chưa từng thấy chủ nhà nào làm loại chuyện này.
Những việc như liếm cột ngoài trời vào mùa đông ở phương bắc đúng là vượt ngoài tâm hiểu biết của ông.
Thế nên lúc này, ông chỉ có thể lắc đầu bày tỏ không biết.
Quản gia Tôn cũng buồn cười không chịu được, sau đó bị cậu hỏi vậy.
Vì lúc đó cậu đang làm hamburger trứng, không có thời gian đến vây xem, nên không biết lúc bác gái cứu nhóm du học sinh kia đã tưới nước nóng hay nước lạnh. Thế là cậu mang theo cả hai cốc nước vừa nóng vừa lạnh.
Cậu bảo quản gia Tôn mang hai cốc nước phòng hờ, cùng cậu ra ngoài làm thử.
Nếu đầu lưỡi của cậu bị dính vào cột, ông có thể kịp thời giải cứu.
Một giây sau, Lâm Chu lại mặc trang bị vừa tháo ra vào người.
Suy cho cùng, chuyện này thật sự rất ngây thơ.
Hai người tìm một cây cột ngay trước cổng biệt thự.
Trước khi liếm thử, Lâm Chu còn nhìn quanh bốn phía, xác định không có người mới bắt đầu.
Quản gia Tôn theo sau Lâm Chu, nhìn ông chủ hiếm khi lộ ra tính cách trẻ con như vậy, cũng vui vẻ chơi cùng cậu.
Có thể thấy các cây cột ngoài trời ở phương bắc đều bị đông lạnh đến tạo thành một lớp sương trắng.
Thử nghiệm xong mới biết nước nóng dùng tốt hơn.
Sau đó, không hề bất ngờ, cậu không có kinh nghiệm, đầu lưỡi lập tức bị dính chặt vào cột.
Lâm Chu kiềm nén tâm trạng kích động, cẩn thận liếm thử một ngụm.
Thậm chí làm cậu nhìn mà hơi thèm.
Quản gia Tôn bên cạnh bình tĩnh bước đến liếm một ngụm giống cậu, xác định đầu lưỡi bị dính lên mới thử nghiệm xem nước nóng hay nước lạnh có thể giải cứu đầu lưỡi.
Trông nó giống que kem đông lạnh vô cùng cứng chắc.
Sau đó, quản gia Tôn cẩn thận giải cứu đầu lưỡi của Lâm Chu ra.
Trên đường trở về, hai người đều hơi xấu hổ.
Hai người đàn ông lớn tướng, tuổi tác không còn nhỏ, vậy mà lén lút làm chuyện như vậy bên ngoài. Về đến nhà, nước trong phòng tắm đã được chuẩn bị xong.
Lâm Chu đi thẳng lên lầu tắm rửa.
Sau khi thu dọn xong, cậu xuống lầu, cơm trưa cũng đã hoàn tất.
Tuy tài nấu nướng của quản gia Tôn không bằng Lâm Chu, nhưng ông tận dụng được.
Chẳng hạn như sau khi đến phương bắc, ông chuẩn bị toàn đồ ăn đặc sản phương bắc. Trong đó có rất nhiều món Lâm Chu chưa ăn bao giờ, ăn đồ tươi mới cũng khá thú vị.
Cơm nước no nê, quản gia Tôn lái xe đưa Lâm Chu ra ngoài dạo chơi.
Bất kể phong cách kiến trúc hay phong cảnh ở thành phố ở phương bắc đều khác hẳn phương nam.
Thời gian không bày quầy bán hàng, Lâm Chu rất thích đi dạo loanh quanh.
Chơi mệt rồi, ăn xong bữa tối sẽ đi ngủ, rạng sáng thức dậy bày quây bán hàng.
Với ý định hoàn thành nhiệm vụ trong một ngày, hôm nay Lâm Chu chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu, bảo đảm có thể làm bảy trăm cái hamburger trứng.
Sau đó, Lâm Chu mang theo xe quầy hàng tràn trê nguyên liệu xuất phát.
So với chợ sáng vốn không mấy náo nhiệt trước đó.
Hôm nay, 5 giờ Lâm Chu vừa đến nơi đã phát hiện tình hình rất khác mọi ngày.
Hai ngày trước không nhiều người buôn bán như vậy.
Hơn nữa, mới giờ này mà đã có người đến bày quầy bán hàng.
Hôm nay mới 5 giờ đã có người đến mua đồ. Tuy không nhiều người nhưng đúng là có khách đang dạo quanh các quầy, mua hàng.
Vẻ mặt của những người bày bán cũng hưng phấn hơn thường ngày. Nếu chỉ có một người như thế, có lẽ Lâm Chu sẽ bỏ qua.
Nhưng người trên cả con phố đều có trạng thái tinh thần cực kỳ hăng hái, thế nên rất rõ ràng.
Lâm Chu vừa đỗ xe xong đã thấy ngay nét mặt tươi cười rạng rỡ của anh trai bán miến thịt bò, thịt dê sát vách.
Không nói đến chuyện khác, đối diện với gương mặt cười thật sự làm người ta vui vẻ hơn.
Trong chớp mắt, Lâm Chu đột nhiên nghĩ đến ánh mắt mọi người nhìn cậu lúc cậu dọn quầy hôm qua. Không biết giữa hai chuyện này có quan hệ gì với nhau không.
Chẳng lẽ cậu bị lộ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận