Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 758: Hiện tại bái đại ca còn kịp không?

Chương 758: Hiện tại bái đại ca còn kịp không?Chương 758: Hiện tại bái đại ca còn kịp không?
Lúc này, Lâm Chu hiểu ra.
Khó trách người ta nói nông thôn không có bí mật.
Người xa lạ đến, mọi người không có hoạt động giải trí nào chắc chắn sẽ thảo luận đôi chút.
Hơn nữa trước khi Lâm Chu đến, có người đến người đi vào căn nhà này, ngày đêm đều tu sửa nhà, mọi người đã sớm nhiều chuyện.
"Chậc! Bác nói vậy thì tôi biết rồi, là căn nhà trên đồi núi đúng không, phía dưới có đậu một chiếc xe."
Lâm Chu có cảm giác xấu hổ khi người ta nhiều chuyện ở trước mặt.
Tâm trạng vừa rồi không ai nhận ra mình, mình muốn nhiệt tình chào hàng không còn sót lại chút gì.
Lâm Chu sờ mặt không đeo khẩu trang, cảm giác giống như bản thân cởi áo khoác, không còn lớp ngụy trang.
Dưới chân núi lập tức náo nhiệt.
Mãi đến khi bọn trẻ tan học, một đám lớn nhỏ chạy hết ra ngoài.
Lập tức làm bánh mè.
Lâm Chu cảm nhận được sự nhiệt tình của đám học sinh này.
Giống khỉ xuống núi, vừa chạy vừa hét, rất náo nhiệt.
Mùi thơm của bánh mè cứ như là tháp chỉ đường, thu hút đám học sinh đều ghé qua đó.
Hơn nữa, thiết kế nhân vật sợ giao tiếp xã hội hình như cũng không có tác dụng với những ông cụ bác gái trước mặt, bọn họ không cần cậu trả lời, mà ai nấy có thể nói chuyện rất hăng say.
"Bánh này khác gì với bánh trong nhà làm à?”
"Thơm quá đi!"
"Là bánh mè, tôi chưa từng ăn qual"
"Wow, đây là gì vậy?"
Đám học sinh nói liên tục, cũng thu hút học sinh khác.
"Muốn ăn quá đi!"
"Thơm thật, đáng tiếc tôi không có tiền."
Tiểu Linh ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, còn có hai chữ bánh mè, thì ánh mắt sáng lên, lập tức kéo tay của bạn thân đi qua đó.
Đặc biệt là nhìn thấy những học sinh thèm ăn đứng cùng với nhau, nhỏ giọng thảo luận gì đó, nhưng lúc tầm mắt của cậu nhìn qua lại tránh né đối mặt, cảm xúc của cậu càng sâu hơn.
Sau khi Lâm Chu nhìn thấy những học sinh này, phản xạ suy nghĩ đến cảnh tượng bầy quây hàng trước cổng trường tiểu học ngoại ngữ quốc tế Giang Đông trước đây.
Đám học sinh vây quanh quầy hàng của Lâm Chu chật như nêm cối.
Bạn thân bị kéo tay chạy qua bất đắc dĩ ở phía sau: "Biết rồi, biết rồi, cậu đã nhắc đến cả ngày rồi."
Cảnh tượng chênh lệch lớn như vậy mang đến cho cậu chấn động rất lớn.
"Mùi thơm này rất quen thuộc, hơi giống với bánh mè hôm qua bà nội mua cho tôi, tôi nói cậu nghe, bánh mè đó rất ngon."
Lâm Chu cảm thấy những học sinh này đang sợ.
Nên nở nụ cười hiền hòa, giới thiệu bánh mè cho mọi người. "Bánh mè mới ra lò, mặt ngoài không nhân 1 tệ một cái, có nhân thì 1 tệ rưỡi một cái.
Đám học sinh tiểu học nghe thấy giá thì tiếng hoan hô càng lớn hơn.
Người có tiền thì mua ngay.
Lập tức, có thể thu hoạch được tâm mắt ngưỡng mộ của đám học sinh.
"Wow, Tô Hưởng cậu giỏi thật, mẹ cậu lại cho tiền tiêu vặt rồi à?"
Tô Hưởng nghe thấy từ "mẹ", sắc mặt lập tức thất vọng, nhưng lại nhanh chóng nở nụ cười rắm thối.
"Đúng vậy, ngửi thấy rất thơm, tôi giúp các cậu thử xem có ngon hay không nha."
Tô Hưởng không muốn nói về mẹ cậu ấy nên bỏ qua, chuyển dời sự chú ý của mọi người lên trên bánh mè.
Cậu ấy thích cảm giác được người ta theo đuổi, suy nghĩ, xé bánh mè hoàn chỉnh thành mấy miếng, rồi nhét cho đám đàn em vây quanh cậu ấy mỗi người một miếng.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám đàn em, có biểu cảm thưởng cho các cậu đó, ra vẻ ăn miếng bánh mè còn lại.
Mỗi ngày cậu ấy chỉ có 1 tệ tiền tiêu vặt, không nhiều hơn được nữa, chỉ có thể mua bánh mè xốp mỡ ăn mà thôi.
Một miếng bánh mè nhỏ, không cần cắn, mà nhét hết cả miếng vào miệng.
Bánh mè mới ra lò không hổ là ngon nhất.
Vừa nhai đã giòn tan, sau đó lộ ra nhân bánh mềm mại ở bên trong, mùi thơm của mỡ heo, còn có hương liệu dưới lớp vỏ bánh thuận theo nhai nuốt, mùi thơm tan ra.
Đám học sinh tiểu học chưa từng ăn bánh mè ngon như vậy, kinh ngạc hét lớn khiến Lâm Chu muốn bịt tai lại.
Tô Hưởng là đứa trẻ đầu tiên bỏ tiền ra mua bánh mè, nên Lâm Chu chú ý nhìn thêm mấy cái.
Thấy đứa trẻ này rất có phong phạm của đại ca, mua một cái bánh mè, còn đưa cho đàn em ăn cùng.
Đặc biệt là có nhiều đứa trẻ vây quanh xem, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về cậu ấy.
Lúc này, dùng từ "mọi người nhìn vào" để hình dung cũng không khoa trương.
Nhưng trong mắt của đứa trẻ, đủ đỉnh rồi.
"Cẩu tử, đại ca cậu thật lợi hại, tôi cũng gọi cậu ấy là đại ca, thì ăn bánh mè có phần của tôi không?"
Trong túi của đứa trẻ thèm chảy nước bọt không có tiền, lập tức nghĩ ra cách mới, ánh mắt khao khát nhìn về phía Tô Hưởng.
Tuy nói lời này với Cẩu Tử nhà hàng xóm, nhưng cậu bé lại nhìn về phía Tô Hưởng, muốn nhận được sự phản hồi của đại ca.
Khi Lâm Chu nhìn thấy cảnh tượng này, có cảm giác giống như một đại ca bá đạo cưng chiều tiểu đệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận