Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 229: Thằng nhóc em đúng là thiên cmn tài! (2)

Chương 229: Thằng nhóc em đúng là thiên cmn tài! (2)Chương 229: Thằng nhóc em đúng là thiên cmn tài! (2)
Không ngờ, bọn nhóc vậy mà nghe được chiêu dỗ dành 'đỉnh như vậy.
Hồ Giai Di ngồi cùng bàn bật ngón tay cái lên với cậu.
Cậu được phết!
"Học được rồi, anh Phong dạy em làm cách nào mới có thể không bị mắng với."
Trình Quảng Bằng lẳng lặng vểnh tai nghe.
Nói thật, hắn chừng này tuổi đầu, mỗi lần mẹ hắn mắng, hắn vẫn phải im thin thít nghe.
Chẳng hạn như trước khi ra khỏi cửa, hắn hét gọi mẹ đến quầy thu ngân rồi co giò chạy thẳng, về đến nhà thể nào cũng ăn mắng.
Nhưng bây giờ học được lý do thoái thác của em trai này, hắn cảm thấy mình sống lại rồi!
"Nhiều người quá nên tôi sẽ giới hạn mua hàng, mỗi người tối đa một cân rưỡi nhé."
Lâm Chu đi một vòng, thấy dì bán trái cây bên cạnh quay về bèn đi theo phía sau, trở lại cổng chợ bán thức ăn. Quả nhiên đội quản lý trật tự đô thị đã rời đi.
Các khách hàng trông thấy Lâm Chu quay về thì không dám lộn xộn nữa, sợ lại kéo đội quản lý trật tự đô thị đến, lúc đó sẽ chẳng có mà ăn.
Nhưng sau khi trải nghiệm thì có vẻ vẫn ổn, họ đều khá hiền lành.
Bởi vì chưa bao giờ bị quản lý trật tự đô thị đuổi đi nên lúc đầu cậu còn rất lo lắng.
Lâm Chu lại bày đồ ra bán.
Lý do này đúng thật là vũ khí dỗ người lợi hại nhai...
"Lấy tôi cá kho cơm rượu và cá xông khói mỗi loại hai lạng rưỡi. Cá bột chiên và cá viên mỗi loại nửa cân."
Các khách hàng đã nhìn đến quen.
Nhưng chỉ có một cân rưỡi, không dễ lựa chọn chút nào.
Trong lúc tránh quản lý trật tự đô thị, cậu tranh thủ đến ven đường viết tấm bảng đen giới hạn mua hàng rồi bày trên mặt bàn.
Trước đó, nhóm học sinh tiểu học đứng lẫn trong đội ngũ xếp hàng, hoàn toàn bị những người lớn phía trước che lại nên cậu không thấy.
Khách hàng phía sau học theo có bài có bản.
Đấn lượt nhóm học sinh tiểu học, Lâm Chu thấy các bạn nhỏ quen thuộc thì cực kỳ kinh ngạc.
Mua như thế có thể ăn được đủ loại cá.
"Sao các em đến được đây? Đi cùng ba mẹ à?"
Các khách hàng nghe vậy lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Trình Quảng Bằng theo hướng tay của cậu nhóc.
Trân Phong giơ tay lớn tiếng nói.
"Bọn em ngồi xe buýt với anh đẹp trai đến đây ạ."
Cậu thật sự không ngờ các bạn học sinh tiểu học này có thể tìm được cậu.
Sau đó, nhóc chỉ vào Trình Quảng Bằng đang đứng sau các bạn học sinh tiểu học.
Lâm Chu nhớ trường tiểu học ngoại ngữ quốc tế cách chợ bán thức ăn Nam Tân rất xa cơ mài
Trình Quảng Bằng: "..."
Quả đắng mình trồng cuối cùng sẽ có ngày biến thành boomerang rơi trúng người mình.
Vào khoảnh khắc xấu hổ muốn độn thổ, Trình Quảng Bằng đột nhiên ghen tị nhìn khẩu trang trên mặt Lâm Chu. Hay thật, lần sau hắn ra ngoài cũng phải đeo khẩu trang mới được!
Lâm Chu vừa nhìn đã nhận ra Trình Quảng Bằng.
Ái chà, đây chẳng phải anh chàng trèo lan can định mua kẹo hồ lô của cậu nhưng bị cảnh sát giao thông cản lại lần trước àiI
Động tĩnh này làm Phương Tuấn đang xếp hàng trong nhóm người chú ý đến.
Anh đến tương đối muộn, vốn không để ý cháu gái lớn bị đám người che khuất.
Lúc này, anh nghe thấy tiếng trẻ con bèn nghiêng người nhìn phía trước, lập tức bắt gặp bóng dáng Hoàng Kiều Kiều thân quen.
"Hoàng Kiều Kiều!"
Anh hô lên làm Hoàng Kiều Kiều đang xếp hàng giật mình, vừa quay lại đã thấy cậu của mình.
"Cháu chào cậu!"
Quần chúng vây xem bên cạnh: "1"
Sao kịch lớn hết hồi này tới hồi khác thết
Phương Tuấn híp mắt nhìn cháu gái và mấy đứa nhóc loi choi kia.
Bọn nhóc này lại dám tìm thẳng đến chỗ ông chủ Lâm.
Phương Tuấn tin chắc là do cháu gái mình cầm đầu. Nhóm họ tìm kiếm vị trí của ông chủ Lâm nhiều ngày mới được, nhóm học sinh tiểu học này không thể tình cờ bắt gặp.
Mấu chốt là tối qua con bé này còn moi tin từ chỗ anh.
Hôm nay con bé đã dẫn các bạn học đến đây.
Chuyện này nằm ngoài sức tưởng tượng của Phương Tuấn.
Thời nay, học sinh tiểu học giỏi gây rối hơn bọn họ ngày trước rất nhiều.
Lúc anh để lộ tin tức không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng cháu gái tò mò.
Nào ngờ đường đường là ông chủ công ty như anh lại bị một học sinh tiểu học xỏ mũil
Nếu người khác biết, mặt mũi anh biết để đâu!
"Hoàng Kiều Kiều, mua xong cá đến tìm cậu, chúng ta cùng về!"
Hoàng Kiều Kiều đau khổ gật đầu.
Duyên phận đúng là tuyệt không thể tả, sao cậu cô bé cũng đang xếp hàng vậy!
"Kiều Kiều, đấy là cậu của cậu à?"
Hồ Giai Di thấy cảnh này thì ghé tới bên tai Hoàng Kiều Kiều hỏi nhỏ.
"Ừ, lần này mẹ tớ nhất định sẽ biết chuyện tớ lén ra ngoài."
Hoàng Kiều Kiều thở dài thườn thượt như bà cụ non.
Lần sau lúc dò la tin tức, cô bé phải hỏi xem cậu có đến không. Nếu không, việc bị bắt quả tang này hại cô bé mất hình tượng trong mắt các bạn học quá đi!...
Sau khi nhóm học sinh tiểu học mua xong cá, Trình Quảng Bằng tiễn từng đứa lên xe về nhà, cuối cùng chính hắn cũng vê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận