Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 423: Ông chủ bày quầy bán hàng chơi vui vẻ ~

Chương 423: Ông chủ bày quầy bán hàng chơi vui vẻ ~Chương 423: Ông chủ bày quầy bán hàng chơi vui vẻ ~
"Có phải là tao mời khách, dẫn mày đi ăn bít tết ngon như vậy không?"
Mắt thường có thể thấy được Dương Hằng hết tức.
Lời này đúng thật là không cách nào phản bác được.
Dáng vẻ như quả bóng xì hơi của anh làm đám bạn tốt thấy rất mới lạ.
Tính cách đụng cái là nổ của Dương Hằng mà cũng có ngày xịt khói hả.
"Bít tết đó ngon đến vậy thật hả?" Có người hỏi.
Một người thích chơi douyin, ăn xong toàn bộ dưa mang vẻ mặt tao biết phổ cập cho mọi người.
"Cái này tao biết, tao thấy bên dưới một số video đều nói ông chủ bày quầy có tay nghề tuyệt vời, vô cùng nổi tiếng ở thành phố Giang Đông. Trước đó cũng bởi vì làm bánh cuốn thịt kho quá ngon nên khuyên được một người muốn xuất gia không xuất gia nữa. Món ngon đó làm tao nhìn cũng thấy thèm, bề ngoài thật sự rất đẹp."
Dù sao nợ nhiều không lo, hà tất phải có thêm mấy người bị hại chứ.
"Mày nói như vậy, trái lại làm tao hơi tò mò về mùi vị của món bít tết đó."
Những người này nghĩ hay quá.
"Anh Việt, anh Dương, hai người đều từng đi rồi, ngày mai lại đi mua đê, giúp tụi này đóng gói mấy phần trở về."
Mấy người bạn vốn chỉ cảm thấy mắc cười, không có ý định đi ăn, biết quầy bít tết này có lai lịch lớn, ngược lại có hứng thú.
Biết vị của bít tết có khả năng không tệ, nhưng lại không muốn trải nghiệm phần ăn đội quần nên đánh chủ ý lên Thẩm Thừa Việt và Dương Hằng đã lên hotsearch bẽ mặt.
"Tao thấy trong khu bình luận cũng có rất nhiều người thảo luận về ông chủ bày quầy bán hàng, nói ven đường bày quầy bán bít tết còn đỡ, trước đó ông chủ này vẫn còn bán cháo trên đỉnh núi, nửa đêm bán hoành thánh ở nghĩa địa nữa, đúng là thú vị thật mà."
"Đúng thế, nguyên liệu nấu ăn thì còn được, chủ yếu là đầu bếp thật sự nắm giữ độ lửa rất tốt, hai mặt đều chiên giòn, mang theo mùi cháy mê người nhưng lại không có mùi khét, với cả bên trong chín vừa tới, mùi vị ngon vô cùng, tụi mày không ăn được thật sự là đáng tiếc."
"Đầu bếp thuần thục nắm chắc độ lửa. Cắt miếng bít tết ra là thấy phần thịt hồng nhạt, mang theo nước, không có máu loãng, còn không có mùi tanh, có mùi tươi mặn của nguyên liệu nấu ăn, tuyệt vời ông mặt trời!"
Thẩm Thừa Việt nhớ lại, hết lời ca ngợi.
"Khó trách bít tết đó lại ngon như vậy, thì ra ông chủ nổi tiếng đến thế. Có vài người không có lộc ăn rồi. Dương Hằng, mày còn nhớ mùi vị của món bít tết đó không, tuyệt đúng không, mày chưa từng ăn mùi vị nào vừa giòn vừa non mềm thế đâu nhỉ?"
"Nói đi, thế nào mới bằng lòng mang cho bọn tao một phần?"
Chỉ là không muốn bắt chuyện.
Đám bạn tốt nghe mà nghiến răng nghiến lợi, đều là bạn bè nhiều năm như vậy, có ai không biết tính nhau đâu chứ!
Hai người một xướng một họa, khiến đám bạn tốt đều cực kỳ thèm.
"Không mua, phải đi ăn chung." Thẩm Thừa Việt mỉm cười, nói chắc như đinh đóng cột.
Đại Đông đến đưa nguyên liệu nấu ăn, nhìn Lâm Chu muốn nói lại thôi, rõ ràng anh cũng nhìn thấy video hotsearch.
"Đúng thế, đúng thế."...
"À ừm, tao cũng không muốn ăn bít tết đó cho lắm. Đều là người Hoa quốc, đồ Trung không thơm à, ăn món Tây gì chứ."
Mấy bạn tốt: ... Ngày hôm sau, Lâm Chu lấy dũng khí đi bày quầy lần nữa.
Nghĩ hay quá, mua hotsearch cho video xấu mặt của bọn họ, còn muốn kêu bọn họ mua giúp, sợ là ban ngày chưa tỉnh ngủ rồi.
"À ừm ông chủ, tổng giám đốc Hoàng bảo tôi hỏi anh có cần khống chế bình luận, đè hotsearch xuống không?"
Sắc mặt Lâm Chu cứng đờ.
Việc này không đề cập đến thì thôi, vừa nhắc tới, hồi ức chết tiệt vẫn còn như in.
Lâm Chu:...
"Vậy thì không cần, tuần này tôi đều bày quầy bán hàng ở quảng trường Thời Đại."
Ý ở ngoài lời chính là không đè nhiệt độ xuống được, vẫn sẽ không ngừng có người quay video đăng lên trên mạng thôi.
Chờ tuần này kết thúc, nếu địa điểm bày quầy bán hàng tuần sau là phố xá sầm uất thì cậu không nhận nhiệm vụ nữa, đi tránh đầu gió chờ hạ độ hot xuống rồi lại ra ngoài.
Bằng không cậu sợ bị người nhận ra, mở miệng ra gọi cậu là anh trai kèn Xô-na.
Nghĩ đến cậu lên mạng lướt video, thấy mấy khách hàng kia đã gọi cậu từ ông chủ Lâm, sư phụ Lâm, đến anh trai kèn Xô-na, cậu thật sự ngại không muốn ra cửa.
Nhưng cậu cũng đã nhận nhiệm vụ rồi, bây giờ từ bỏ, không lấy được phần thưởng, chẳng phải cậu đội quần không công rồi à?
Vì vậy ngủ một giấc tỉnh dậy, Lâm Chu lấy dũng khí tiếp tục ra bày quầy.
Đồng thời còn trả lời tin nhắn của Phan Nguyên, chú Trương, Trương Minh Viễn.
Trương Minh Viễn còn nói hai ngày nay anh sẽ đến công tác tại Khẩu thành, đến lúc đó sẽ đến thăm cậu.
Lâm Chu rất muốn trở lời anh là không cần, nhưng bọn họ cũng rất lâu rồi không gặp mặt, vì vậy cậu vẫn rưng rưng nước mắt đồng ý, cũng mời anh đến ăn bít tết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận