Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 697: Sao không có ai ở đây hết vậy! (2)

Chương 697: Sao không có ai ở đây hết vậy! (2)Chương 697: Sao không có ai ở đây hết vậy! (2)
Nói gì thì nói, cậu còn chưa đi trượt tuyết bao giờ.
Chờ lúc rảnh rỗi, không bày quầy bán hàng, cậu có thể tìm huấn luyện viên để chơi cùng.
Trước đây, lúc cậu ở phương nam làm gì được trông thấy khu trượt tuyết tự nhiên thế này!
Lần đến phương bắc bày quầy bán hàng này, cậu đã được tận mắt ngắm tuyết rơi dày, còn có cả tuyết đọng.
Cả hai đời cậu đều là người phương nam, tuyết là sự cám dỗ khó cưỡng với cậu.
Vậy nên, dù nhiệm vụ hơi làm khổ người ta nhưng cậu vẫn cực kỳ vui vẻ tiếp nhận. ...
Một bên khác, tuần mới đã đến, không chỉ nhóm khách hàng ruột tìm kiếm tung tích của ông chủ Lâm.
Khi chợ sáng Bạch Hà mở bán lúc 5 giờ vào thứ hai, mọi người không thấy ông chủ Lâm đến bày quầy bán hàng thì biết ngay tuân mới này ông chủ Lâm đã đổi sang nơi khác.
Lỡ như ông chủ Lâm đổi thành phố, đến chỗ bọn họ bày quầy bán hàng, chuyện này hạnh phúc biết nhường nào nhai
Đã nói ông chủ Lâm không quen bán hàng mãi một chỗ mài
Dù mọi người muốn tìm xem ông chủ Lâm bày quầy bán hàng ở đâu.
Bây giờ cậu đổi sang nơi khác, mọi người mới cảm thấy hợp lý.
Cậu bày quầy bán hàng ở cùng một chỗ trong hai tuần liên tục đã là điều rất khó tin, phá vỡ nhận thức của mọi người về thói quen bày quầy bán hàng của ông chủ Lâm rồi.
Nhưng đây cũng là một cơ hội tốt.
Chuyện này khiến tâm lý nhóm khách hàng phương nam được cân bằng một cách kỳ lạ.
Người Khẩu thành: "Mong là ông chủ Lâm có thể ưu ái Khẩu thành cậu ấy từng đến. Ông chủ Lâm ơi, cậu quên Khẩu thành ở ven hồ Đại Minh năm nào rồi à?"
Nhóm cư dân mạng nhốn nháo suy đoán tuần này ông chủ Lâm đi đến nơi nào bày bán.
Người Giang Đông: "Mong là ông chủ Lâm về Giang Đông bày quầy bán hàng đi, người trong nhà nhớ cậu ấy rồi!"
Rất nhiều người ôm ý nghĩ này.
Người xứ N: "...
Người Bạch Hà: "Ông chủ Lâm, người dân Bạch Hà không thể không có cậu! Nếu không có cậu, chúng tôi biết sống sao đây!"
Người Tứ Xuyên: "Mong là ông chủ Lâm đến Tứ Xuyên, giá cả bên này cao lắm, cậu có thể kiếm nhiều tiền hơn!"
Người Nam Kim: "Ông chủ Lâm có thể đến Nam Kim lần nữa không? Nam Kim chúng tôi cũng rất lớn, đủ để cậu bày quầy bán hàng khắp nơi!"
Cảnh tượng náo nhiệt trên mạng không ảnh hưởng đến thực tế.
Thế là Lâm Chu lại thu dọn nguyên liệu vào, lái xe ba bánh đổi địa điểm.
Hay là đổi địa điểm bày quầy bán hàng thử xem?
Quá chán luôn thì có!
Ai nói núi Đại Bạch toàn là động vật hoang dã hải
Lâm Chu cảm thấy có lẽ vì khu thắng cảnh này quá lớn, nơi cậu bày quây bán hàng không có ai, đổi nơi khác xem Sao.
Lâm Chu bày quầy bán hàng từ 1 giờ đến 2 giờ. Suốt một tiếng đồng hồ, đừng nói người, ngay cả động vật còn không có một con.
May mà khu thắng cảnh rất rộng lớn, cậu có thể lái xe ba bánh, nếu không cậu đổi sang nơi khác sẽ khá là phiền phức.
Lâm Chu quay lại một vòng, thấy đỉnh núi khác.
Cậu đi thẳng đến đó.
Lần này, cậu không sắp xếp đồ ra mà ở yên tại chỗ chờ một lát, vẫn không có khách hàng nào đến.
Lâm Chu tiếp tục lái xe ba bánh chạy đến nơi khác.
Trong chốc lát, cậu đã chạy đến ba nơi, Lâm Chu nhìn ngắm khu thắng cảnh ít người ghé thăm, cảm thấy hơi mê mang.
Sao không có ai ở đây hết vậy!
Cũng may nhiệm vụ tuần này không yêu cầu cậu bán bao nhiêu phần đậu hũ, chỉ quy định thời gian nhiệm vụ.
Không bán được cũng không sao, cậu chỉ tốn thời gian dài là được.
Nhưng! Ở đây không một bóng người, cậu bày quầy bán hàng thật sự rất buồn chán.
Ngay khi Lâm Chu từ bỏ ý định đổi điểm bán, dừng đại ở ven rừng dựng quầy hàng.
Cậu không cẩn thận làm rơi nắp thùng chứa đồ ăn.
Mùi đồ ăn thơm phức lập tức lan tỏa ra ngoài.
Lâm Chu ngửi thấy mùi thơm quen thuộc này, không cảm nhận được điều gì bất ổn.
Ngược lại chỉ thấy ấm áp.
Sau đó, bất chợt cậu nghe được tiếng động lạ, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Cậu còn tưởng có khách hàng đến, vô cùng kích động.
Ai ngờ vừa ngẩng đầu đã đối diện với cặp mắt của một con mèo lớn.
Lâm Chu lập tức cứng đờ người.
Con... Con... Con hổi...
Đìu mét
Con hổ ở đâu ra vậy!
Lâm Chu bị kinh hãi không dám cử động, đứng cứng ngắc tại chỗ.
Trong nháy mắt mồ hôi lạnh chảy ra, nhưng cậu vẫn không dám nhúc nhích, sợ kinh động con hổ xem như dịu ngoan trước mắt.
Trong cả rừng rậm lặng ngắt như tờ chỉ có cậu và con hổ này đưa mắt nhìn nhau.
Cậu bất động, con hổ cũng không nhúc nhích, một người một hổ nhìn nhau, không khí thật kích thích.
Lâm Chu cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm, mỗi một phút mỗi một giây đều có vẻ gian nan.
Cậu bất ngờ nhận ra, nhìn dụng cụ cắt gọt bị mình bóp nát trong tay lúc kích động, trừng to mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận