Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 671: Im lặng chính là câu trả lời tốt nhất (2)

Chương 671: Im lặng chính là câu trả lời tốt nhất (2)Chương 671: Im lặng chính là câu trả lời tốt nhất (2)
Rất dư dả thời gian chuẩn bị.
Ngay cả canh thị dê, thịt bò cũng hâm xong mới mang ra bày quầy.
Lúc này dọn dẹp một chút, lấy từng nguyên liệu ra.
Mấy khách hàng kích động, rốt cục đợi được Lâm Chu. Tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
Thấy Lâm Chu bày ra từng loại thịt, thì kinh ngạc ồ một tiếng, ở bên cạnh giống như phối nhạc.
" quao!"
"Quàot"
"Thiệt nhiều thịt!"
Những cái bàn này đều là các chủ quán của chợ sáng đã chuẩn bị sẵn sàng lúc Lâm Chu còn chưa tới.
Khiến Lâm Chu không biết làm sao.
Ngọn đèn ấm áp màu vàng chiếu lên quầy hàng, chiếu sáng nguyên liệu nấu ăn trên quầy, theo nước dùng sôi lăn tăn, mùi thơm của thịt được lan tỏa, thu hút ánh mắt của mọi người.
Lâm Chu sắp xếp nguyên liệu xong, bắt đầu lấy miến buôn bán.
Mỗi một loại thịt lên sân khấu với sự theo dõi của mọi người, tràn ngập cảm giác nghi thức.
Theo từng phần canh miến được chần xong, không bao lâu, trên bàn ghế trước quầy hàng của Lâm Chu đã ngồi đầy ắp người.
"(©o@) chu choal"
Đăng tin tức vê ông chủ Lâm, đến lúc đó nhóm fan lớn của ông chủ Lâm đến Bạch Hà giành đồ ăn với bọn họ thì bọn họ sẽ đau lòng.
Đọc những lời bàn vu khống bọn họ nói dối trên mạng, rưng rưng nước mắt lựa chọn không trả lời.
Im lặng chính là câu trả lời tốt nhất.
Người địa phương trà trộn trong khách du lịch, sau khi ăn được bát canh miến này.
Khó trách fan của ông chủ Lâm trên mạng lại nhiều như vậy, ai mà chịu cho nổi.
Khó khăn quá đi mất!
Nhưng đúng là thơm thật.
Không đăng thì danh tiếng của người Bạch Hà bọn họ sẽ xấu đi.
Hy vọng ông chủ Lâm có thể đến Bạch Hà bày quầy bán hàng nhiều chút.
Mấy người địa phương cùng đi ra khỏi chợ sáng, liếc nhau, mới cảm giác có gì đó không đúng.
Các khách du lịch ăn canh miến xong còn có thể đi dạo chơi khắp nơi.
Nháy mắt đã có nhiều người xếp hàng hơn.
Trong lúc nhóm khách hàng đầu tiên ăn xong, nhóm khách hàng thứ hai đã đến chiến trường.
Người địa phương ăn xong rồi thì lau miệng rời đi.
Nhân dân Bạch Hà hoan nghênh ông chủ Lâm lắm...
Cẩn thận nghĩ lại, hình như trong quá trình bọn họ xếp hàng ăn miến ban nãy đều không mở miệng nói chuyện nhiều cho lắm.
Giờ đây họ đưa mắt nhìn nhau, đều ngửi được hơi thở của đồng loại.
"Mấy anh em đều là người bản xứ à?"
Cách nói quen thuộc vừa được thốt ra, chỉ thấy vẻ mặt của mấy người này đều thả lỏng. "Ui má ơi, tôi còn tưởng có mỗi mình tôi là người địa phương cơ đấy, suốt cả quá trình đều không dám lên tiếng, làm tôi nghẹn muốn chết luôn."
"Chứ còn gì nữa, các anh đều đến ăn canh miến ông chủ Lâm làm nhỉ?"
"Ây, tôi cãi nhau với fan của ông chủ Lâm ở trên mạng, bọn họ cứ nói là chợ sáng Bạch Hà chúng ta tuyên truyền giả dối, làm tôi phải đi thăm dò một phen."
"Tôi chủ yếu là nghe nói ông chủ Lâm ở chợ sáng, bản thân không thể giành đồ ăn với khách du lịch vùng ngoài được nên đến sớm ăn một bát. Chờ đến sáng, trong chợ sáng khắp nơi đều là khoai tây nhỏ đó."
"Khoai tây nhỏ gì cơ?"
Mấy anh trai người bản địa tụ lại một chỗ, bắt đầu tâm sự.
"Chính là đám khách du lịch phía nam ấy, đã không cao rồi, ăn mặc còn mũm mĩm, cực kỳ đáng yêu, giống như một củ khoai tây nhỏ ấy."
“Anh đừng nói, anh đừng nói nữa!"
Mấy anh trai phương bắc nghĩ đến các khách du lịch xếp hàng ban nãy, mấy chục người, áo lông đủ loại màu sắc, đội mũ đeo bao tay, vừa nhìn là biết ngay không là người bản xứ.
Cực kỳ đáng yêu.
"Vậy, chúng ta có cần làm sáng tỏ lời đồn đại này nữa không mấy anh em?"
Người đàn ông đặc biệt đến chụp ảnh vì làm sáng tỏ việc ông chủ Lâm ở chợ sáng Bạch Hà có chút xoắn xuýt mở miệng hỏi.
Anh vừa hỏi thế, mấy người còn lại đều lộ ra vẻ mặt rối rắm.
Việc này đúng là không dễ làm thật.
"Nếu như cung cấp chứng cứ, xác nhận ông chủ Lâm ở Bạch Hà, fan của ông chủ Lâm đến đây du lịch chắc chắn sẽ không ít."
"Nói thật, Bạch Hà vất vả lắm mới nổi tiếng một lần, hiện tại ngày nào cũng có nhiều khách du lịch không tiếp đãi nổi, còn có người tổ chức nhân lực tự đi đón người, tất cả mọi người hy vọng Bạch Hà có thể nhận được đợt lưu lượng này."
Ngụ ý tất cả mọi người đều hiểu.
"Đúng thế, có ai không muốn thấy quê hương của mình càng ngày càng tốt đâu chứ. Tất cả mọi người đều cố gắng, ông chủ Lâm thế mà có thể bày quầy bán hàng ở Bạch Hà lần thứ hai, cũng đã nói rõ cậu ấy cũng thích Bạch Hà. Ông chủ Lâm đã không thèm để ý mấy chuyện này, công khai quầy bán hàng ở chợ sáng, chẳng phải là một loại tuyên truyền khác à."
Vừa nói như vậy, mấy người đều sinh ra một loại cảm xúc mang tên cảm kích đối với ông chủ Lâm.
Lúc chợ sáng Bạch Hà sốt rần rần, ông chủ Lâm vừa vặn kết thúc việc bày quây bán hàng tuần này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận