Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 205: Sau đó chính là khoảnh khắc chứng kiến kỳ tích.

Chương 205: Sau đó chính là khoảnh khắc chứng kiến kỳ tích.Chương 205: Sau đó chính là khoảnh khắc chứng kiến kỳ tích.
Thế là cả nhà họ đều buông thả.
Ba Phan chọn một cửa hàng để mở siêu thị nhỏ, mỗi ngày nhàn nhã trông cửa hàng, giết thời gian.
Mẹ Phan thích nhảy quảng trường, còn bỏ tiền ra thành lập một vũ đoàn. Nói chung, hai vợ chồng già đều có việc riêng để làm.
Trước khi nhà giải tỏa, Phan Nguyên cũng có công việc, nhưng sau khi nhà bị phá dỡ thì công việc cũng đi tong.
Anh ta là con trai độc nhất trong nhà, sau này tiền bạc hay nhà cửa đều thuộc về anh ta, thế nên anh ta chẳng còn mục tiêu phấn đấu nữa.
Sau khi nghỉ việc ở nhà, anh ta chỉ lo chơi game, câu cá, ra ngoài vui chơi.
Cuộc sống phải gọi là tự do tự tại.
Đầu tiên, Phan Nguyên bước vào siêu thị nhà mình gọi ba, sau đó hai người cùng nhau về nhà. Mẹ Phan đã làm xong bữa tối ở nhà rồi.
"Gì đây, con mua nhiều rau thế làm gì?"
"Con đừng mang thêm cá về nữa, mẹ với ba con thật sự không thích ăn cá. Bằng không lần sau con câu cá lên xong thả lại đi."
Phan Nguyên cạn lời lắc lắc cái túi trên tay.
"Không phải, mẹ, con mang rau về."
Phan Nguyên: ”...'
Mẹ Phan nhận lấy xem xét, đúng là rau quả.
Mẹ Phan thấy Phan Nguyên về thì nhướng mày.
"Tèn tén ten, ba mẹ xem đây là cái gì!"
Phan Nguyên lười giải thích nhiều, tìm bừa cái cớ.
Sau đó, anh ta đưa ra trọng điểm.
"Có ông bác bày sạp bán ở ven đường, con thấy ông ấy đáng thương nên mới mua giúp."
Hộp đóng gói dùng một lần này trông như hộp đựng đồ ăn mua bên ngoài.
Ba mẹ Phan thấy đó là cá, theo phản xạ tỏ vẻ chê bai.
"Cá con câu chưa ăn đủ hay sao! Còn mua cá về nữa."
Phan Nguyên mở nắp hộp cá kho cơm rượu ra, mùi thơm đậm đà tươi ngon của cơm rượu hòa lẫn vị cay của cá sực nức.
"Ba mẹ ăn thử đi là biết, ngon lắm đấy!"
Mẹ Phan phụ trách làm bếp trưởng trong nhà, lúc nếm được cá kho cơm rượu là vô thức tiến hành phân tích cách chế biến ngay.
Sau đó chính là khoảnh khắc chứng kiến kỳ tích.
Ba mẹ Phan đều há miệng ăn cá kho cơm rượu.
Cá đã đưa đến bên miệng, hơn nữa mùi cá còn rất thơm, họ chưa từng thấy cách chế biến này trước đây.
"Chà chà, ngon thế! Đây là cá gì? Hơi giống cá muối, nhưng cũng giống cá chiên."
Phan Nguyên cầm cây tăm xiên vào hai miếng thịt cá, đút riêng cho ba mẹ anh ta nếm thử.
"Món này là cá kho cơm rượu, con không biết cách làm."
Phan Nguyên thấy ba mẹ lộ ra phản ứng hệt như anh ta đoán, cực kỳ vui mừng. Ha ha ha ha, anh ta biết ngay không ai cưỡng lại được món ngon do ông chủ Lâm làm mà.
Ngay cả ba mẹ nhìn thấy cá chỉ biết lắc đầu cũng phải khuất phục trước cá kho cơm rượu.
À đúng rồi, anh ta gần như đã quên hỏi ông chủ Lâm có cần cá không. Vừa khéo anh ta có thể đưa số cá anh ta câu được cho ông chủ Lâm làm cá kho cơm rượu.
Anh ta không dám tưởng tượng nếu đống cá anh ta cho không cũng chẳng ai lấy mà được chế biến thành cá kho cơm rượu thì sẽ ngon đến nhường nào.
Lúc này, Phan Nguyên chợt nhớ ra thì cầm điện thoại di động gửi tin nhắn hỏi Lâm Chu luôn.
Khi Lâm Chu về đến nhà, mở điện thoại lên nhìn thấy tin nhắn và ảnh chụp Phan Nguyên gửi tới thì ghen tị đỏ cả mắt.
Một tủ lạnh cá, toàn là cá lớn!
Nhớ lại cảnh hai người quen biết nhau nhờ anh ta lấy cá đổi hamburger, Lâm Chu không hề cảm thấy suy nghĩ của Phan Nguyên kỳ quái.
Có thể nhìn ra anh ta câu được siêu nhiều cá, ăn không hết thật.
"Được thôi, đến lúc đó làm thành cá kho cơm rượu đưa qua cho anh. Anh còn thích ăn cá gì nữa không? Tôi tiện thể làm luôn."
"Thật ra tôi không thích ăn cá, chỉ thích cảm giác đi săn lúc câu cá thôi."
Phan Nguyên rất thành thật, ngoại trừ cá kho cơm rượu do ông chủ Lâm làm, bình thường anh ta chỉ câu cá, xưa nay không ăn bao giờ.
Trước kia ba mẹ anh ta cũng có ăn, nhưng ăn nhiều quá thành ra giờ không động vào nổi nữa.
Hàng xóm láng giềng, họ hàng thân thích được anh ta tặng nhiều quá cũng ngán ngẩm.
Ai mà chịu được cảnh ăn cá ngày này qua tháng nọ cơ chứ?
Mỗi ngày, Phan Nguyên nhàn rỗi không có việc gì lại đi câu mấy tiếng, chưa từng đội xô. Vì anh ta không ăn nên mới tặng người ta.
Được thôi.
Lâm Chu hẹn thời gian lấy cá với Phan Nguyên, sau đó tắm rửa, ăn bữa chiều, nghỉ ngơi một lát rồi lặng lẽ chọn một địa điểm được Phan Nguyên đánh dấu trên bản đồ cách nhà không xa để đi câu đêm.
Cậu muốn xem thử thức ăn cho cá cậu tự làm có hiệu quả thế nào!
Hai bảo vệ gác cổng thấy bóng lưng cậu đi xa, bốn mắt nhìn nhau.
"Người vừa ra ngoài là cậu Lâm đúng không?”
"Phải không đó? Tôi không nhìn kỹ. Tôi còn tưởng là ngài Vương lại ra ngoài câu cá cơ đấy!"
"Chứ gì nữa, người giàu đi câu đặc biệt đòi hỏi cao nha! Các thiết bị đều được lắp trên xe. Tôi mà đi câu cá thì cùng lắm là xách theo hai cái túi thôi."...
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Diệu Ly

Cấp 7

2 ngày trước

Hóng chương mới