Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 54: Kiếm tiên mà! Chẳng có gì xấu hổ cả (2)

Chương 54: Kiếm tiên mà! Chẳng có gì xấu hổ cả (2)Chương 54: Kiếm tiên mà! Chẳng có gì xấu hổ cả (2)
Anh ngu đến cỡ nào chứ, chỉ vì thấy người này gánh đòn gánh, muốn biết cậu đi đâu, bán cái gì nên một đường đi theo.
Kết quả cơ thể và tâm lý đều bị đả kích.
Không bao lâu sau, mấy người Tạ Hoành cũng đều nâng đỡ nhau, chống gậy leo lên đến đỉnh núi.
Bọn họ loáng thoáng nghe thấy tiếng loa rao bán chào hàng.
Trong nháy mắt, mấy người lập tức yên tâm hơn hẳn.
Này là người anh em bán cháo ngày hôm qua còn ở đây à?
Tạ Hoành đầu tàu gương mẫu, chống cây gậy, hùng hổ bước đi tìm kiếm Lâm Chu.
Tất cả những người đằng sau đều đuổi kịp.
Tạ Hoành vừa dứt lời, ánh mắt của du khách bốn phía đều tụ lại.
Lâm Chu nhìn thấy mấy người quen mắt là lập tức vui vẻ ngay.
Đến bây giờ Lâm Chu còn chưa mở hàng đâu, vừa thấy mấy người Tạ Hoành là ánh mắt tức khắc sáng lên.
"Hôm nay mấy anh em lại đến nữa à?"
Tốt ghê ta, cậu bày quầy bán hàng ở đỉnh núi mà cũng có khách quen nữa!
"Chứ còn gì nữa, hôm nay tụi tôi còn mang theo bạn đến đây, chính là vì cháo anh nấu đó, mau chóng cho chúng tôi mỗi người một chén đi!"
Một đám người trùng trùng điệp điệp đi đến trước gian hàng của Lâm Chu.
Đám người Tạ Hoành chính là đến vì cháo của Lâm Chu, đương nhiên không thèm quan tâm là loại cháo gì.
Một trăm tệ một chén cháo khoai lang mà cũng mua luôn?
"Có ngay, chẳng qua hôm nay tôi nấu cháo khoai lang, nhưng mà ăn ngon tương tự."
Một đám coi tiền như rác từ đâu ra thế?
Thùng sắt inox 20L vừa mở ra, hơi nóng bốc lên cùng sương trắng, mùi thơm ngát của gạo cùng với mùi ngọt ngào giống y như mật của khoai lang xôn xao tản ra.
Người trẻ tuổi thích làm trái ngược.
Lâm Chu vui vẻ múc cháo cho bọn họ, thoáng cái đã bán được tám phần.
Một đường leo núi, trả ra nhiều sức lực như vậy mà giờ lại bảo đổi ý, chắc chắn bọn họ không làm thế rồi.
Đầu tiên là là ập vào mặt của mấy người Tạ Hoành.
Nhưng cứ đến ngày lễ ngày tết hay ngày nghỉ cũng sẽ bị mang về với ông bà, hỏi thăm ông bà nội.
"Cái này không giống với cháo khoai lang mà mẹ tôi nấu."
Cháo trắng nõn nà đi kèm với hạt gạo giống như chén canh ngọt trộn lẫn với từng cục khoai lang màu vàng kim, mùi vị của gạo kèm theo vị ngọt nhè nhẹ. Nguyên liệu nấu ăn giản dị tự nhiên, nhưng dù thành phẩm chứa trong chiếc tô nhựa dùng một lần cũng có loại cảm giác gió mát trăng sáng nhẹ nhàng khoan khoái.
Cháo khoai lang một trăm tệ một chén rốt cuộc có điểm khác biệt gì với cháo khoai lang bình thường bọn họ biết đến?
Quê của Diêu Siêu ở nông thôn, sau khi cha mẹ kết hôn thì mua phòng trong thành phố, từ nhỏ cậu đã lớn lên trong thành phố.
Ngửi được hương vị ngọt ngào thanh đạm của cháo khoai lang, một số người vốn không có hứng thú gì cũng ném ánh mắt sang.
Ông bà nội trồng trọt ở nông thôn, cái thứ khoai lang này từ nhỏ đến lớn trong nhà đều không thiếu. Đương nhiên cháo khoai lang cũng không xa lạ gì, bình thường vẫn hay ăn.
Ban nãy khi trả tiền cậu còn suy nghĩ, nếu như ông bà nội của cậu biết cậu tiêu một trăm tệ cố ý leo đến đỉnh núi để ăn một chén cháo khoai lang, sợ là sẽ mắng chết cậu luôn.
Nhưng giờ vừa nhìn thấy cháo khoai lang được múc ra, ánh mắt cậu đều trừng lớn.
Cháo khoai lang nhìn thơm ngọt cực kỳ, mùi gạo thơm ngào ngạt, nhìn là biết ngon lắm cho coi.
Dưới ánh mặt trời sáng sớm chiếu rọi xuống, chén cháo khoai lang trong tay tản ra hào quang màu vàng óng, ngay cả hạt gạo đều mang kiểu khác sáng bóng.
" WOW c"
Cả đám vô cùng hài lòng với món cháo khoai lang này.
Có điều ngẫm lại cũng có đạo lý, cháo khoai lang một trăm tệ một chén làm sao có thể thường thường không có gì lạ cho được.
"Ưmml'"
"Ngọt quá đi thôi!"
Tạ Hoành đã không nhịn được mở miệng húp trước.
Cháo khoai lang ngửi thì không có thơm như cháo trứng muối thịt nạc ngày hôm qua, thế nhưng mùi vị mộc mạc căn bản của nguyên liệu nấu ăn cũng rất thu hút người khác.
Nhấp vào miệng nước cháo thanh nhuận thơm ngọt, khoai lang mềm mềm thơm thơm. Uống một ngụm, đầu lưỡi giống như con cá bơi về vùng nước ấm áp ở quê nhà.
Sau khi hầm một thời gian cái ngọt của khoai lang dung nhập nguyên vẹn vào trong hạt gạo, khiến gạo không có vị gì cũng nhiễm phải vị ngọt giống như mật ong.
Vị ngọt ấy không giống với cái ngọt của đường trắng. Nó là vị ngọt của nguyên liệu nấu ăn tinh thuần mang theo mùi thơm của khoai lang. Vừa nuốt xuống họng, cảm giác trái tim đều phải mềm nhữn trong sự thơm ngon ngọt ngào ấy.
"Uống ngon hơn cháo khoai lang nhà tôi nấu nữa."
Những người này đều chưa ăn sáng gì cả.
Khi leo lên đỉnh núi chính là đang lúc đói bụng.
Chào khoai lang nóng hôi hổi, hầm ra dầu gạo, tràn đầy mùi thơm của nguyên liệu nấu ăn lấy một loại mùi vị không thể đỡ nổi an ủi dạ dày trống rỗng, làm cho cả người đều thư giãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận