Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 800. Trong lòng ấm áp (2)



Chương 800. Trong lòng ấm áp (2)




Lâm Chu nhìn chỉ còn lại 3 bắp giò ở trong nồi.
Phía sau còn 10 đến 20 người đang xếp hàng, cảm thấy không đủ bán.
Cậu bày quầy bán hàng trong ngõ nhỏ thời gian dài thì người biết càng nhiều, người đến cũng nhiều.
Cùng lượng chân giò sẽ không đủ bán.
Nhưng nồi chỉ lớn có vậy, muốn chuẩn bị thêm hình như cũng không được.
Nên đề nghị của nữ sinh rất đúng.
"Có lý, vậy từ ngày mai trở đi, một người chỉ chọn một phần thịt thôi."
Thấy ông chủ Lâm thật sự lựa chọn đề nghị này.
Hai mắt của đám khách hàng ăn cơm chân giò kho vẫn chưa đi tối sầm lại.
"Ông chủ Lâm, đây là ý kiến tệ, không thể nghe được!"
"Ông chủ Lâm, một phần thịt thì con nhỏ không đủ ăn!"
"Ông chủ Lâm…"
Đám sinh viên có vẻ mặt đắc ý vốn đang bưng cơm ăn trước mặt đám khách đang xếp hàng.
Sau khi Lâm Chu dứt lời thì không cười nổi nữa.
Đây là khổ ải nhân gian gì vậy?
Từng người một bưng cơm nhào đến trước mặt ông chủ Lâm khóc lóc.
Cảnh này khiến đám khách đang xếp hàng cảm thấy trong lòng ấm áp.
Tuyệt cú mèo!
Cuối cùng không phải chỉ một mình bọn họ đau khổ.
Bầu không khí tất cả mọi người đều khó chịu mới đúng chứ!
Trạng thái tinh thần của sinh viên thế hệ này tốt thật đó.
Lâm Chu nhìn thấy lạ, nhưng cậu không định đổi ý.
Cố gắng để càng nhiều người có thể thưởng thức tay nghề của cậu cũng là một việc có ý nghĩa.
Nếu không chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, thời gian lâu rồi cậu sẽ không còn nhiệt huyết ban đầu nữa.
Cậu vẫn phải tìm niềm vui trong việc bày quầy bán hàng.
Ví dụ như nhìn khách hàng khịa lẫn nhau rất thú vị.
Lâm Chu xem rất say mê.
Giới trẻ hiện nay cũng khá văn minh, bọn họ đều thích dùng đức khiến người khác khuất phục.
Cãi thì cãi, ồn ào thì ồn ào, nhưng bọn họ không hề có ý định động tay động chân.
Tài ăn nói cũng khá tốt.
Chắc là thành viên của đội hùng biện trong trường nhỉ.
“Lâm Mộng Mai! Cậu xong đời rồi, yêu nữ, lại dám phá đạo tâm của tớ!”
Lâm Mộng Mai bị gọi tên thật lập tức xù lông.
“Aaaaa, ai bảo cậu gọi tên tớ!”
Không kịp buồn bã quá mức, Lâm Mộng Mai trả tiền xong, cô bưng bát cơm chân giò kho bắt đầu phản kích.
Dáng vẻ đầu gấu này khiến mẹ cô đứng trong đám đông cảm thấy hơi ngỡ ngàng.
Đây vẫn là cô con gái ngoan ngoãn dịu hiền, thích nũng nịu ở nhà của bà à?
Sớm biết con gái ở bên ngoài có hình tượng như thế này thì bà đã không lo lắng chuyện con bé yêu sớm.
Mẹ Lâm Mộng Mai một lời khó mà nói hết, bà nhìn con gái đang tung hoành ngang dọc.
Một mình đối đầu với mấy người mà không hề sợ hãi.
Bà được mở mang kiến thức rồi.
Sau ngày hôm nay, bà cảm thấy mình già thật rồi, nên không hiểu giới trẻ hiện nay cho lắm.
...
Sau khi Lâm Chu bán hết chân giò trong quầy hàng, cậu nhìn nhiệm vụ không hiểu sao lại hoàn thành một nửa, chào tạm biệt mấy người khách hàng không nỡ rời đi rồi dọn dẹp quầy hàng trở về nhà.
Lâm Chu đi rồi thì đám sinh viên này cũng không còn lý do gì để ở lại nữa, toàn bộ rút lui.
Trong chớp mắt, con ngõ chật kín người lúc nãy chỉ còn lại hai, ba chú mèo con.
Một cặp tình nhân vốn đang tham gia náo nhiệt, thấy mọi người rời đi hết, bọn họ lại không muốn về nhà nên định vào quán cà phê trong ngõ ngồi chơi.
Nhắc mới nhớ, bọn họ vẫn chưa cảm ơn ông chủ quán cà phê đã chỉ vị trí quầy cơm chân giò kho cho bọn họ đâu.
May mà bọn họ đến đây, nếu không thì bọn họ đã bỏ lỡ món cơm chân giò kho ngon như vậy rồi.
Đặc biệt là khi bọn họ đến đó mới biết ông chủ bán cơm chân giò kho chính là ông chủ Lâm, chuyện này đúng là bất ngờ trong bất ngờ, cho nên bọn họ nhất định phải chân thành cảm ơn ông chủ.
Thế là cặp tình nhân vào quán cà phê rồi gọi hai ly cà phê, hai cái bánh ngọt, xem như ủng hộ ông chủ một chút.
“Thật sự cảm ơn ông chủ đã nói chuyện có người bán cơm chân giò kho trong ngõ cho chúng tôi biết, nếu không thì chúng tôi đã bỏ lỡ ông chủ Lâm rồi.”
Nghe thấy lời nói tùy tiện của cô gái, ông chủ vội vàng nhìn quanh, thấy không ai nghe thấy thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hai người biết trong lòng là được rồi, không cần nói ra đâu, quá nhiều người biết chuyện này thì khó mua cơm chân giò kho lắm, nếu có gì không hiểu, hai người có thể đọc bài công lược do các khách hàng ruột của ông chủ Lâm đăng lên thì sẽ hiểu ngay.”
Cặp tình nhân gật đầu hiểu ý, bọn họ không tám chủ đề này nữa.
Có để ăn là được.
Quá nhiều người biết, chỉ sợ sẽ không ăn được nữa.
Bên kia, mấy sinh viên Thanh Đại đã trở về ký túc xá, bọn họ tự chia thành hai nhóm tập trung với nhau.
Hôm nay mấy người xếp hàng phía sau không được ăn cơm chân giò kho.
Cho nên cuộc cạnh tranh ngày mai nhất định sẽ khốc liệt hơn. Hết chương 800.



Bạn cần đăng nhập để bình luận