Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 595: Đờ mờ, bị chiếm chỗ rồi! (2)

Chương 595: Đờ mờ, bị chiếm chỗ rồi! (2)Chương 595: Đờ mờ, bị chiếm chỗ rồi! (2)
Lạc Vũ chen ra khỏi đám người, còn đang cầm một miếng áo rách của A Quý trong tay, thấy vị trí xếp hàng vừa rồi của bọn họ đã bị các hòa thượng lấp vào thì lòng đau như cắt!
Đây là nỗi đau trên trần thế lớn cỡ nào!
Mì lạnh nướng hôm qua không ăn được thì cũng thôi, bánh cuốn thịt kho hôm nay chắc chắn có thể ăn được. Kết quả gặp trúng Tứ Đại Giai Không, nhất thời chỉ lo kích động mà quên mất chính sự, chạy đi bao vây Tứ Đại Giai Không, quên béng bánh cuốn thịt kho luôn!
Lạc Vũ không nói hai lời vội chạy đến đằng sau đội ngũ, giận tới mức đau rát cả đầu lưỡi.
Gần đây khá là xui xẻo!
Nếu biết được địa điểm ông chủ Lâm bày quầy bán hàng rồi mà anh còn không ăn kịp, thế thì thật sự có thể tức đến nửa đêm không ngủ được.
Các khách hàng ruột còn lại nghe Lạc Vũ hô to đều cảm thấy có điềm không ổn, có phải bọn họ quên chuyện gì rồi không?
"Đù mé, nhà bị hòa thượng trộm rồi!"
"Hòa thượng các anh quá xấu xal"
"Đờ mờ!"
Sao có thể bị sự xuất hiện của Tứ Đại Giai Không làm choáng cả đầu, quên mất chuyện xếp hàng chứt
Đám người ném Tứ Đại Giai Không ra sau đầu, rõ ràng là bánh cuốn thịt kho quan trọng hơn.
Liên tiếp vài tiếng đờ mờ vang lên.
Tội lỗi, tội lỗi!
Khách hàng ruột vốn còn ngơ ngác đứng lên từ trên người A Quý, nhìn thấy vị trí ban đầu của bọn họ đã bị một nhóm hòa thượng chiếm giữ. Người đó đứng yên tại chỗ, trở nên ngáo ngơ.
Trên người anh ta chỉ còn sót lại chiếc quần lót hình hello kitty màu hồng.
Đáng giận! Đầu do sự xuất hiện của Tứ Đại Giai Không làm anh phạm sai lầm.
Tứ Đại Giai Không bị mọi người bỏ rơi trong chớp mắt, lúc này vô cùng thê thảm nằm dài trên mặt đất, một tay ôm ngực, một tay che mông.
Lạc Vũ không hổ là người đầu tiên đuổi theo Tứ Đại Giai Không, bây giờ lại là người đầu tiên chạy về đội ngũ. Anh bắt gặp ánh mắt hòa nhã của hòa thượng đang tiến về phía trước, buồn bực nói.
Trên đó còn bị Đại Bảo cắn rách một lỗi...
Nhân cơ hội, anh ta một tay che mặt, một tay che quần lót, đứng lên bỏ chạy.
Khách hàng ruột nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại, chỉ thấy A Quý trần truồng và chiếc quần lót hello kitty màu hồng bắt mắt kia.
Trên mặt toàn là nước mắt chảy ra vì cười quá nhiều.
"Ây da má ơi, trông thảm quá đi!"
Không thông báo vị trí quầy hàng cho mọi người cũng không có gì, suy bụng ta ra bụng người, mọi người đều có ý nghĩ muốn ăn một mình.
Lúc này đau lòng thằng nhãi đó, vậy mì lạnh nướng bọn họ bị tổn thất tính là gì!
Bọn họ còn chưa thưởng thức bữa ăn phong phú như vậy.
Nhưng nghĩ đến thằng nhãi đó một mình ăn hơn hai mươi phần mì lạnh nướng, lòng dạ lập tức trở nên cứng rắn.
Ông chủ Lâm thật sự thích anh ta, cho một mình anh ta ăn hơn hai mươi phần! Nhóm khách hàng ruột chứng kiến cảnh tượng thê thê thảm thảm này đều không đành lòng.
Nhưng người này ăn một hơi hơn hai mươi phần mì lạnh nướng là nguyên nhân làm mọi người không cách nào bình tĩnh được.
Ghen tị khiến bọn họ hoàn toàn thay đổi.
Hiện tại, trông thấy người này bị mọi người tra tấn một trận ra trò, tâm trạng ai cũng dễ chịu hơn nhiều.
"Nói chung, phải để mọi người biết ăn một mình sẽ phải trả cái giá rất đắt."
"Có lý...
"Nói gì thì nói, đến lượt chúng ta còn bánh cuốn thịt kho không nhỉ?"
Sau khi không nhìn thấy Tứ Đại Giai Không nữa, sự chú ý của mọi người lại tập trung vào bánh cuốn thịt kho.
"Nếu không có nhóm hòa thượng này, có lẽ bánh cuốn thịt kho của chúng ta vẫn còn ổn."
"Đáng ghét, Tứ Đại Giai Không làm tôi phạm sai lầm rồi!"
Nhóm khách hàng ruột sao có thể tự trách mình, thế là đổ hết tội lỗi bị chiếm mất chỗ lên đầu Tứ Đại Giai Không.
Sau đó, họ nhìn nhóm hòa thượng đang mua bánh cuốn bằng ánh mắt oán giận.
Đúng là lần đầu tiên họ gặp phải loại chuyện này.
Họ cũng không biết đi tìm ai nói lý đây.
Nếu báo cảnh sát, có khi chú cảnh sát đến còn giáo dục bọn họ trước.
Đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp.
Thế nên, họ thật sự chỉ có thể cắn răng nuốt nỗi niềm uất ức bị chiếm chỗ vào bụng.
Uất ức, uất ức quá mài...
Hôm sau, Lâm Chu thức dậy, hoa quả trong vườn của cậu đã được nhân viên phân loại và gửi từng thùng qua.
Chủng loại phong phú đa dạng, còn tốt hơn hoa quả cậu mua ở chợ trước đây.
Có thể thấy người phụ trách trang trại chọn lọc toàn những quả tốt, cả chất lượng lẫn kích thước lớn nhỏ đều rất ổn.
"Cậu chủ, hoa quả đều được rửa sạch, tùy theo kích cỡ, quả lớn cắt miếng, quả nhỏ xiên que rồi ạ."
Lâm Chu gật đầu, quản gia bọn họ đã làm quen những việc này.
Không cần cậu quan tâm.
Việc Lâm Chu cần làm là nấu siro đường.
Làm kẹo hồ lô từ những hoa quả này.
Nấu siro đường có thể nói là công đoạn then chốt làm kẹo hồ lô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận