Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 704: Con hổ ăn gì thế? (2)

Chương 704: Con hổ ăn gì thế? (2)Chương 704: Con hổ ăn gì thế? (2)
Cư dân mạng theo dõi cũng ngơ ngác hệt như nhóm khách du lịch có mặt ở hiện trường.
Trên đời có ai gặp phải hổ Siberia chỉ ăn một ít rác rưởi trên đất xong rồi đi chưa?
"Ai có thể nói cho tôi biết con hổ ăn cái gì không?"
"Con hổ bị món ăn này hấp dẫn qua đấy à?"
"Tôi nhớ rõ ràng hổ Siberia hoang dã trên núi đâu phải thế này?"
"Chứ gì nữa! Đây không phải hổ đâu! Mọi người nói con này là mèo bự tui cũng tin á."
"Chỉ có tôi tò mò đó là cái gì à, còn hấp dẫn được cả con hổ tìm đến."
Cứ như bọn họ đã căng thẳng phí công vô ích.
Chỉ trong thời gian ngắn, video trở nên nổi tiếng.
Con hổ thu hút rất nhiều sự chú ý, dưới ánh mắt của mọi người, nó vẫn nhớ rõ đường đến, thảnh thơi rời khỏi khu trượt tuyết.
Mọi người sống trên đời bấy lâu nay mà chưa thấy chuyện mới lạ kiểu này bao giờ.
Các cư dân mạng hóng hớt đều đang xem náo nhiệt.
Dáng vẻ này của nó làm các nhân viên vũ trang rất khó chịu.
Chuyện quá kỳ quặc lập tức thu hút sự chú ý của cư dân mạng.
Nhân viên vũ trang nhìn bóng lưng con hổ, lo nó lại chạy đến khu thắng cảnh khác, dọa sợ khách du lịch sẽ không hay, hơi bận tâm hỏi.
Nhưng không tốn một binh một tốt mà con hổ đã tự rồi đi cũng là một chuyện tốt.
"Chúng ta có cần theo sau quan sát không?"
Người ta chỉ ra dạo chơi một vòng, thuận tiện ăn ít đồ ăn vặt thôi.
Thái độ xem trọng của khu thắng cảnh giúp anh không có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào đối với núi Đại Bạch sau khi bị con hổ kích thích.
Nhân viên vũ trang theo sau nó, những nhân viên của khu thắng cảnh còn ở lại cũng bắt đầu an ủi khách du lịch đang có mặt tại đó.
Đương nhiên Tiêu Phàm là tâm điểm chú ý, dù sao thì suýt nữa anh đã rơi vào vuốt hổ.
"Theo sau xem đi, cẩn thận một chút, đừng đến quá gần. Nếu nó đối đi đến nơi đông người thì cản nó lại, còn nó quay vào núi thì không cần theo nữa."
Con hổ không ra oai nên tâm lý mọi người cũng không quá hoảng sợ, thậm chí còn cảm thấy nó khá là đáng yêu.
Câu này là Tiêu Phàm nói với Lưu Hàng.
Giờ đã thoát khỏi mối nguy miệng hổ, anh lại thấy thèm.
Ngược lại, Tiêu Phàm chỉ nhớ thương túi đậu hũ còn chưa ăn được mấy miếng đã rớt xuống đất, vào miệng hổ sạch sẽ.
Vì hiện giờ họ đang ở trên núi nên không có ý nghĩ này, suy cho cùng đó đúng là hổ lớn hoang dã. Loại chuyện này, họ chỉ dám nghĩ thầm trong lòng thôi.
"Tao nói mày nghe, đậu hũ thật sự rất ngon, không biết người kia còn bán không nữa. Chúng ta đi xem thử đi."
Nếu họ đang ở sở thú, trông thấy con hổ ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất ăn thứ gì đó, yên tĩnh như vậy, có lẽ bọn họ muốn vuốt ve nó nữa là.
Xảy ra chuyện như vậy, nhóm khách du lịch vây xem Tiêu Phàm từ nãy đến giờ vẫn còn hơi căng thẳng, không muốn trượt tuyết cho lắm.
Tỉnh thần không tập trung, rất dễ xảy ra chuyện.
Còn không bằng cùng đi xem là đậu hũ như nào ăn ngon đến vậy.
"Thế thì đi thôi?"
Lưu Hàng thấy Tiêu Phàm thật sự không sao, vẫn còn nhung nhớ đậu hũ được thì yên tâm hơn.
Lúc này đúng là không có tâm trạng trượt tuyết gì, đi ăn chút đồ cũng hay.
Thế là một số người đi theo phía sau Tiêu Phàm rầm rầm rộ rộ ra khỏi khu trượt tuyết, đi đến nơi Lâm Chu bày quầy bán hàng.
Núi Đại Bạch rất lớn.
Đây là ngọn núi cao bằng núi Tần Hoàng ở Giang Đông.
Đi bộ từ núi này sang núi khác phải vượt qua cả đoạn đường dài.
Đợi đến khi nhóm người đi đến trước quầy hàng của Lâm Chu mới thấy con hổ Siberia rất đáng sợ vừa rồi đang nằm sấp ăn đậu hũ cạnh quầy, cực kỳ đáng yêu liếm láp đậu hũ. Còn chủ quầy thì ngồi xổm bên cạnh, tay còn đang sờ lông con hổ.
Cả đám người bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình sửng sốt, chớp mắt lia lịa, cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Không phải chứ? Tình huống gì đây?
Sao mới không gặp một lát mà lão hổ biến thành mèo con rồi?
Tiêu Phàm khó tin dụi mắt, nhắm mắt, lại mở ra. Quái lạ, cảnh tượng trước mắt không hề biến mất.
Con hổ vẫn là con hổ, nằm sấp ở đó ăn đậu hũ.
Đám người vậy mà còn thấy được vẻ hưởng thụ trên mặt nó nữa.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Họ dời mắt sang phía khác thì thấy nhóm nhân viên vũ trang theo sau con hổ ra ngoài.
Hay lắm! Bọn họ đều buông vũ khí trong tay xuống, người nào người nấy ngồi xổm cạnh đó, cầm đậu hũ ăn hăng hái.
Trước đó, ở khu trượt tuyết, mọi người đều né ra xa vì sợ con hổ nên không ngửi được mùi vị gì. Đậu hũ rơi hết vào miệng hổ, chả ai quan tâm đến nó làm gì.
Bây giờ, đến tận nơi.
Một đám người và con hổ đều ăn ngon lành.
Mùi thơm đậu hũ tràn ngập trong không khí, hương vị lan tỏa quanh quẩn, đi vào ngọn núi này như thể đang bước vào vương quốc đậu hũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận