Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 333: Hả? Tôi mới ăn có một bữa mà đã phải về rồi à? (1)

Chương 333: Hả? Tôi mới ăn có một bữa mà đã phải về rồi à? (1)Chương 333: Hả? Tôi mới ăn có một bữa mà đã phải về rồi à? (1)
Thật sự quá ngonl
Cậu chưa từng thấy vỏ hoành thánh nào mỏng như vậy, xúc cảm trơn mềm chưa bao giờ trải nghiệm, cậu cảm giác xúc cảm xoeẹt qua đầu lưỡi, thông qua nhai nuốt trượt xuống dạ dày.
Cảm giác, hương vị đều rất tuyệt. Vị tươi không cần nói, tới mức không nhịn được líu lưỡi.
Vừa nghĩ đến sau khi quay về trường sẽ không ăn được, thì càng cảm thấy thơm ngon hơn gấp bội. Không lấy được vĩnh viễn là tốt nhất.
"Chúng ta vẫn nên mua vé trước đi, kẻo không mua được vé, không thể về trường đúng hạn còn phiền phức hơn."
"Nghe nói bị trừ thành tích bình thường đó."
"Mua vé, mua vé đi."
"Tôi thấy trước đó ông chủ Lâm còn đi Khẩu thành bày quây hàng, nếu có thể bày quầy hàng ở gần trường đại học của chúng ta thì tốt biết mấy, he he."
"Người anh em, tôi đến xin lỗi anh, tôi không nên mắng anh."
Rạng sáng Lâm Chu về đến nhà, rửa mặt xong nằm trên giường, vừa ấn mở douyin thì nhìn thấy thông báo tài khoản của mình lại bùng nổ.
"Người anh em, tôi sai rồi, tôi không nên nói anh là kẻ lừa đảo, tuần này ông chủ Lâm vậy mà thật sự bày quây hàng ở núi Thao!"
Gần đây cậu đâu có phát ngôn gì trên mạng. Sau khi ấn mở, tất cả đều là lời xin lỗi.
Chuyện gì vậy?
"Là tôi có mắt như mù, lại bỏ lỡ thông tin thật."
"Cậu mơ đẹp quá đó.....
"Ha ha ha ha, cười chết tôi!"
Lâm Chu nhìn những bình luận xoay ngược chiều này không khỏi cười ra tiếng.
Sau đó lội lại những bình luận này liền nhìn thấy tài khoản lừa cư dân mạng trước đó đã biến thành tài khoản riêng †Ư.
Lúc ấy khi anh trả lời tin nhắn cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ đừng để quá nhiều người đến cướp miếng ăn. Không ngờ lại có ngày bị bại lộ.
Trong nháy mắt anh đã nghĩ tới những tin nhắn trả lời của mình lúc đó, sợ tới mức nhanh chóng mở douyin ra, nhưng tài khoản vẫn bùng nổ.
Mọi người giống như ong vỡ tổ chửi mắng anh. Dọa Trần Đại Lượng tới mức thiết lập tài khoản riêng tư.
Trần Đại Lượng về đến nhà đọc được tin nhắn trong nhóm, biết có người livestream tìm được vị trí của ông chủ Lâm, hiện tại tin tức bại lộ ra ngoài.
Lúc này anh nên che giấu tốt thân phận, bằng không nếu để những cư dân mạng bị lừa bắt được thì không chỉ là vấn đề chửi mắng, còn có khả năng bị đánh.
Còn có người mang đèn pin làm ngọn hải đăng.
Bảy giờ tối ngày hôm sau, một nhóm người đã tụ tập chờ trên núi Thao.
Vậy chỉ có thể giấu kỹ tài khoản phụ không hé răng thôi. ...
Nhưng hiện tại người làm ra chuyện này lại là bản thân anh.
Có người mang thảm tới ngồi lên, còn lấy ra mạt chược chơi tại chỗ. Vừa nghĩ đến nếu anh bị người khác lừa như vậy, đó là món ngon của ông chủ Lâm làm đấy, anh khẳng định sẽ tức giận đuổi theo mắng người đó mấy con phố.
Dù mọi người đều tự tìm vị trí giết thời gian, nhưng vị trí Lâm Chu bày quầy hàng vẫn là nơi bày vật phẩm giữ chỗ.
"Hôm nay thứ sáu rồi, thời gian một tuần trôi qua thật mau."
"Chứ còn gì nữa, cũng là ngày sáu, sao nháy mắt cái đã hết kỳ nghỉ rồi."
"Không sao, tuần này 12 giờ ông chủ Lâm bày quây hàng, tan tầm còn có thể đến ăn."
"Vậy phải xem tình huống nữa, lần này lễ quốc khánh nghỉ cùng tết trung thu, chờ đi làm rồi, còn không phải sẽ có một đống công việc đang chờ à."
"Haiz, thật ra tôi khá hâm mộ ông chủ Lâm, tài nghệ nấu nướng tốt như vậy còn thoải mái, nghe nói anh ấy đã tự do tài chính, bày quây hàng chỉ là sở thích, cũng không để ý có làm ăn tốt hay không, muốn đi đâu thì đi."
"Cũng đúng, phương thức bày quầy hàng này của ông chủ Lâm đúng là mặc kệ chúng ta sống chết mà."
"Chủ yếu người ta tay nghề tốt, làm món ăn không đủ bán, nhiều khách hàng như vậy, làm sao quản nổi."
"Haiz - tôi hồ đồ rồi!"
"Chậc, trời tối quá, không thấy rõ, bằng không trận này tôi thắng chắc rồi."
"Vớ vẩn, anh có thể đánh lại tôi à.'...
Bên kia, Mã Minh thấy thời gian không còn sớm, liền chuẩn bị ra khỏi nhà đi ăn hoành thánh.
Câu mà hôm qua khách hàng đó nói với anh, có bao nhiêu người xem sẽ có bấy nhiêu người giành, ảnh hưởng quá sâu đến anh, buổi tối nằm mơ cũng là giành ăn với các fan. Khiến anh ngủ cũng không ngon.
Anh vừa ra khỏi cửa phòng đã nhìn thấy ba mẹ ngồi ở phòng khách chờ anh.
"Ba mẹ còn chưa ngủ sao?"
Mã Minh dừng bước hỏi.
"Không phải con thích ăn món mà ông chủ Lâm làm à, ba mẹ đi ăn thử cùng con, cả nhà chúng ta lâu rồi cũng không ra ngoài ăn gì."
Mẹ Mã thay váy liền tay dài làm bằng tơ lụa mà bình thường không nỡ mặc.
Mã Minh nhớ rõ đây là món quà mà lúc ấy bản thân dùng một tháng tiền lương mua cho mẹ nhân ngày của mẹ.
Sau khi mẹ nhận được đã nói anh không biết lập kế hoạch, tiêu tiền như nước, một bộ quần áo dùng hết một tháng tiền lương, sau này phải sống như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận