Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 509: Một miếng, ông chỉ ăn một miếng thôi.

Chương 509: Một miếng, ông chỉ ăn một miếng thôi.Chương 509: Một miếng, ông chỉ ăn một miếng thôi.
"Ông chủ Lâm, tuần này anh luôn bày quầy hàng ở đây hả?"
Lời này vừa nói ra, mấy khách hàng đắm chìm trong vui sướng tìm được ông chủ Lâm đều phản ứng lại, bọn họ đã quên mất chuyện chính!
Trước tiên xác định mấy ngày tiếp theo có phải ông chủ Lâm còn bày quầy hàng ở đây không mới là chuyện nghiêm túc.
Ăn no một bữa khác với ăn no rất nhiều bữa.
"Tôi thấy bên này có gánh hát diễn mới đến bày quầy hàng, hình như gánh hát diễn ba ngày, hôm nay là thứ tư, có lẽ ngày mai gánh hát đi rồi, tôi cũng sẽ đổi chỗ bày quầy hàng đó."
Lâm Chu nói xong, không nhắc tới mấy khách hàng khiếp sợ cỡ nào.
Bầu gánh trong đám người trợn to hai mắt nhìn.
Hóa ra ông chủ Lâm bày quầy hàng ở đây là bởi vì gánh hát bọn họ ở đây hát hí khúc?
Nếu bọn họ tiếp tục diễn, chẳng phải ông chủ Lâm sẽ còn bày quầy hàng ở đây sao?
Bầu gánh vốn không biết cổ vịt ngon như vậy là ông chủ Lâm bán.
Bầu gánh tìm kiếm trên mạng, ông chủ Lâm này còn nổi tiếng hơn đoàn hý kịch của bọn họ.
Thì ra là ông chủ Lâm vua đầu bếp nổi danh bày quầy hàng!
Nghe thấy những khách hàng ruột tại hiện trường phổ cập khoa học mới biết, cổ vịt ngon là có nguyên nhân.
Ngày hôm qua nếu bọn họ kết thúc buổi diễn, sẽ không ăn được cổ vịt ngon như vậy nên lại diễn thêm hai ngày.
Trời ơi, được yêu thương mà lo sợ luôn đó.
"Được, cảm ơn ông chủ."
Lúc chờ đến lượt ông, bầu gánh gọi nửa cân cổ vịt, sau đó vươn người về phía Lâm Chu, nhỏ giọng hỏi: "Ông chủ Lâm, khi nào cậu dọn quầy vậy?"
Lâm Chu: "Bán xong sẽ dọn."
Suy nghĩ trong đầu bầu gánh nháy mắt bay tán loạn, đôi mắt xoay chuyển tới lui, cũng không biết đang có ý tưởng gì.
Bộ phận vịt trong tủ kính đã tiêu hao hơn một nửa.
Chuyện này liên quan đến lương thực của các diễn viên trong cả gánh hát, ông cần có sự sắp xếp, tối thiểu phải cố gắng một chút.
Mắt thấy sắp diễn mở màn rồi, cổ vịt bên này còn xếp hàng dài, rất nhiều người đang chờ mua.
Bầu gánh trả tiền xong, mang theo một túi cổ vịt cũng không gấp đi, ngồi ngay bồn hoa bên cạnh, chờ ông chủ dọn quầy.
Bầu gánh chờ nhàm chán, không nhịn được vươn tay vào cổ vịt trong túi.
“Chính là vị này -"
Bầu gánh tự thuyết phục bản thân, đeo bao tay vào, cầm lấy một miếng cổ vịt nhét vào miệng.
Ở đây chờ đợi nhàm chán quá đi mất, ăn một cái cổ vịt giết thời gian không quá đáng chứ.
Nhiều miếng như vậy, cũng không ai biết nửa cân cổ vịt có bao nhiêu, ông ăn một miếng cũng không có ai biết được.
Sau khi nếm được hương vị nhất thời phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Một miếng, ông chỉ ăn một miếng thôi.
Cứ ngửi mùi mãi khiến ông thèm không chịu nổi. Nhìn thấy người khác ăn, ông có thể nhịn đến bây giờ cũng không dễ dàng!
Cổ vịt thơm ngon, một miếng bao trùm trong miệng, lúc nhai nuốt nước miếng phân bố ra, thấm ướt cổ vịt, khiến chất thịt khô mát trở nên ướt át, đồng thời mùi vị cũng bị kích phát ra, khiến người ta bất ngờ không kịp phòng, cảm nhận được mùi thơm phóng túng trong khoang miệng.
Đó là mùi thơm còn nồng đậm hơn mùi ngửi được trong không khí, khiến người ta không nhịn được muốn thưởng thức mãi, cẩn thận nhai nuốt hương vị của nó.
Dùng răng ăn nát xương, nếm được mùi vị thơm thuần trong đó, càng không cần nhiều lời.
Trong khe xương đều là mùi thơm của nước om, vị ngon của nó không khác gì khi nhai thịt.
Gặm xong thịt ở cổ vịt, cắn nhai xương thành bã, thẳng đến khi trong miệng không còn chút mùi vị gì, bầu gánh mới lưu luyến không rời nhổ ra.
Ai ya má ơi.
Nếu không phải vụn xương xước vào cổ họng, cho dù thế nào ông cũng phải nuốt hết.
Đại Bảo cách đó không xa, ngửi thấy mùi thơm, ngẩng đầu nhìn chủ nhân còn đang xếp hàng, thở hổn hển chạy tới trước mặt bầu gánh.
Dùng đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm cổ vịt trong tay bầu gánh, rồi lại theo dõi bầu gánh khiến Cao Gia Chí trong đội ngũ nhìn đến cạn lời.
Đại Bảo lại tới thiên đường của buffet rồi?
Bầu gánh vốn dự định ăn một miếng cổ vịt là được, nhưng nhìn thấy husky đến xin ăn.
Ngay từ đầu không nỡ đút chó ăn cổ vịt, dù sao chỉ có nửa cân, nhà địa chủ cũng không có lương thực dư, luyến tiếc đút chó.
Nhưng Đại Bảo hiển nhiên có kinh nghiệm xin ăn, ngồi chôm hổm ở trước mặt bầu gánh, đôi mắt to tội nghiệp nhìn chằm chằm cổ vịt trong tay bầu gánh, còn không ngừng chảy nước miếng.
Đại Bảo rất kiên nhẫn.
Bầu gánh thật sự không chống đỡ nổi việc tấn công bằng đôi mắt này, mở túi, lấy ra cổ vịt đút cho Đại Bảo.
Mắt thấy husky ăn ngấu nghiến, bầu gánh lại nghĩ như vậy.
Chó ăn được cổ vịt ông chủ Lâm làm, chẳng lẽ ông nhìn chó ăn mà mình lại không ăn à?
Người không bằng chó mài
Bầu gánh nghĩ đến đây, cảm thấy đúng là đạo lí này.
Vì vậy ông lại đưa tay cầm một miếng cho vào miệng ăn.
Thơm quá đi -.
Bạn cần đăng nhập để bình luận