Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 743: Anh còn chưa trả tiền cho tôi, sao tôi đi được? (1)

Chương 743: Anh còn chưa trả tiền cho tôi, sao tôi đi được? (1)Chương 743: Anh còn chưa trả tiền cho tôi, sao tôi đi được? (1)
Chẳng hạn như: "Cơm Nắm, trở về."
Cơm Nắm nghe Lâm Chu nói, lập tức hé miệng nhả ống quần của Dương Nhược Ly ra, phóng như bay vê.
Nhưng chân nó rất ngắn, chạy còn không nhanh bằng Dương Nhược Ly đi bộ.
Dương Nhược Ly đi ra, thấy xe cứu hỏa đã rời đi thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó mỉm cười sải bước đến chỗ Lâm Chu.
"Ông chủ Lâm, số xiên vừa rồi bao nhiêu tiền thế? May mà anh chưa đi. Tôi sợ anh đi mất, tôi còn chưa trả tiền mà."
Lâm Chu rất có thiện cảm với Dương Nhược Ly, cũng nói đùa theo anh.
"Anh còn chưa trả tiền cho tôi, sao tôi đi được?"
"Ha ha ha ha, ông chủ Lâm còn thiếu chút tiền lẻ bán xiên que này à!" Dương Nhược Ly cực kỳ vui vẻ.
Lâm Chu cười tủm tỉm giơ tay ra dấu số sáu.
Lâm Chu báo một con số, Dương Nhược Ly quét mã thanh toán.
Lúc nãy anh còn đang tươi cười rạng rỡ mà phút chốc đã mặt ủ mày chau.
Sau đó, Dương Nhược Ly biết chuyện Lâm Chu đã kết thúc việc bày quầy bán hàng tuần này.
Ở một nơi không ai để ý, Cơm Nắm vểnh tai lên nghe được âm báo tiền vào tài khoản mới hài lòng ngồi xổm bên chân Lâm Chu.
"Ể? Ông chủ Lâm, anh chỉ bày quầy bán có một ngày thôi hả?"
"Ai chịu làm ăn thua lỗ bao giờ, đúng không?”
Chuyện này còn khiến người ta khó chấp nhận hơn việc anh biết ngày mai ông chủ Lâm không bày quầy bán hàng nữa.
Gặp được ông chủ Lâm quá hay, biết ngày mai ông chủ Lâm không bày quầy bán hàng nữa cũng không sao hết.
Nhưng biết ông chủ Lâm đã bày quầy bán từ năm ngày trước mà hôm nay anh mới biết thì rất khó chịu.
Lúc này, vẻ mặt Dương Nhược Ly còn cay đắng hơn vừa rồi.
"Đúng, trước đó tôi bày quây bán ở cổng khu dân cư khác, còn có trước cổng trường học nữa."
Hôm nay, ở vị trí này, Dương Nhược Ly cho rằng anh không thể không biết được.
Siêu thị của anh ở ngay trước cổng khu dân cư, vừa nhìn đã có thể thấy rõ bên ngoài ngay.
"Hể? Ông chủ Lâm, tuần này anh chỉ bán sáu ngày thôi à? Địa điểm bây giờ là ngẫu nhiên ư?"
Dương Nhược Ly nghe Lâm Chu nói xong thì nhìn cậu bằng ánh mắt u oán.
Lâm Chu đồng ý.
"Quán đó ngon thật á, tôi xác nhận."
"Ông chủ Lâm nhớ đến quán lẩu tôi đề cử ăn thử đấy nhé! Đó là quán lâu đời do người địa phương mở, vô cùng chính tông, ngon cực!"
"Được rồi, được rồi. Ông chủ Lâm đi đường chú ý an toàn nha."
Lâm Chu cười, ho hai tiếng, nói tạm biệt với mọi người, cậu phải thu quầy rồi.
Nhưng có đi được không, chính cậu cũng không biết.
Đợi ngày mai tính tiếp.
Cậu khá là muốn đi nếm thử, dẫu sao cũng đến rồi, không ăn thử món lẩu đặc sản bản địa thì tiếc lắm! Không biết quán lẩu có cho chọn độ cay không, không thì cậu phải ăn lẩu uyên ương mới được. ... Một bên khác, trên mạng, nhóm cú đêm khuya lơ khuya lắt chưa ngủ gặp may rồi.
Chẳng những được xem náo nhiệt mà còn tiện thể phát hiện ra tin tức ông chủ Lâm đang ở Thành Đô, Tứ Xuyên. Đúng là ngủ cũng vui tới tỉnh giấc.
Sau đó, mọi người chưa vui vẻ được bao lâu.
Đã có rất nhiều video quay cảnh ông chủ Lâm bày quầy bán hàng trước cổng khu dân cư nào đó ở Thành Đô được lan truyền.
Trong video, Lâm Chu không đeo khẩu trang, mặt mày rạng rỡ trò chuyện với những người xung quanh.
Khung cảnh tối tăm lúc nửa đêm không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai lai láng của Lâm Chu.
Thần kỳ thật! Rõ ràng ông chủ Lâm đẹp trai như vậy, chỉ dựa vào giá trị nhan sắc cũng có thể debut vào giới giải trí. Nhưng đứng trước tài nghệ nấu nướng tuyệt đỉnh của cậu, dường như đẹp trai hay giàu có đều chẳng nhằm nhò gì.
Mọi người đều chạy theo tài nghệ nấu nướng của cậu.
Thế nên, ấn tượng của mọi người về ông chủ Lâm chính là tài nghệ nấu nướng tốt.
Bây giờ, nhìn ông chủ Lâm nghiêm túc lắng nghe nhóm khách hàng nói chuyện thế này, mọi người không khỏi cảm thán dù ông chủ Lâm đã hot như vậy, nhưng tính cách và thái độ vẫn hiền lành hệt như trước đây.
Thật sự rất khó để người ta không thích cậu nha!
Nhưng nghe những lời ông chủ Lâm nói, tâm trạng phấn khởi kia của mọi người giảm đi nhiều.
"Không phải chứ, tôi còn đang xem vé máy bay đi Tứ Xuyên mà anh đã nói việc bày quầy bán hàng tuần này kết thúc rồi?"
"A a a, gà xiên thố, là gà xiên thố kìa! Má ơi, tôi muốn ăn quá đi!"
"Người Tứ Xuyên không được nha! Ông chủ Lâm đã bày quầy bán hàng sáu ngày rồi mới bị phát hiện."
"Là người Thành Đô, tôi phụ trách nói cho mọi người biết: Mọi người đã tìm thấy ông chủ Lâm nhưng lại đồng loạt cho rằng ông chủ Lâm là người bắt chước. Mấy người hiểu không? Từ đầu đến cuối mấy người chưa từng nghi ngờ anh ấy là ông chủ Lâm thật. Đã thế còn phong cho ông chủ Lâm cái danh hiệu gì mà "bản sao của ông chủ Lâm ở Thành Đô". Tôi hạn hán lời luôn! Lại còn nói ngay trước mặt ông chủ Lâm nữa chứ! Đúng là đội quần chớt mà. Không biết ông chủ Lâm tiếp nhận danh hiệu này với tâm trạng gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận