Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 271: Bánh cuốn lòng vịt kho (1)

Chương 271: Bánh cuốn lòng vịt kho (1)Chương 271: Bánh cuốn lòng vịt kho (1)
Một bác gái tóc xoăn thẳng thắn đứng một bên móc mỉa, nhìn những khách hàng xếp bằng ánh mắt ghét bỏ.
Mấu chốt là bà nhìn không thuận mắt thì thôi, nhưng giọng điệu ỷ mình lớn tuổi rồi chỉ trích người khác thật khiến người ta phiền chán.
Người trẻ tuổi cũng không ăn chay.
Nghe bà nói vậy, cô gái trẻ tuổi quay đầu lại, hai tay chống nạnh nhìn bác gái tóc xoăn.
"Bác à, bác biết sao bà của tôi sống đến 105 tuổi không?"
Bác gái tóc xoăn bị hỏi thì sững sờ, nhưng vẫn cảm thấy tò mò về chuyện có người sống được đến 105 tuổi: "Sao thế?"
"Vì bà ấy chưa bao giờ xen vào việc của người khác!"
Cô vừa dứt lời, các khách hàng khác nghe thấy động tĩnh bên này đều cầm lòng không đặng bật cười.
"Bác gài à, bác già bảy tám chục tuổi, hay là nằm liệt giường không thể động đậy, cần tôi nhường thế?"
"Bây giờ miệng mồm các cô gái trẻ lợi hại thật đấy! Còn dám ăn nói với người lớn như vậy, ba mẹ cô dạy cô thế nào? Không dạy phải kính già yêu trẻ hả!"
Điều này khiến khách hàng bên cạnh không nhịn được nhíu mày, định tranh luận một phen.
Nói động đến cả ba mẹ của cô gái nhỏ nhà người ta.
Bác gái tóc xoăn bị mọi người cười nhạo nên thẹn quá hoá giận, âm thanh chỉ trích càng lúc càng lớn.
Bọn họ đang yên đang lành đứng đấy xếp hàng, còn đứng ở mép vỉa hè, không hề chắn đường, cũng không làm gì sai trái với người khác, bà thím này nói cái rắm gì đây?
Lúc này, bác gái tóc xoăn giận đến đen cả mặt.
Có thể tranh cãi ngang cơ với bác gái, mồm mép quả là tuyệt vời.
Cô gái trẻ không chấp nhận cách nói này, trợn mắt tranh cãi có qua có lại với bác gái tóc xoăn.
Các khách hàng khác ở cạnh đó đều nhìn cô đầy kính nể.
"Bác cho rằng bác là người lớn gì trong nhà tôi? Đừng có nhận loạn người thân."
"Chứ gì! Chúng tôi đang yên ổn, trêu chọc bác chỗ nào?"
"Bác gái, bác ăn phân hả? Sao lại tùy tiện phun đầy cứt trên đường thế?"
"Chúng tôi xếp hàng làm phiền gì đến bác? Tôi tình nguyện đấy, bác quản còn nhiều hơn ba mẹ tôi nữa."
"Mấy người thế này không phải đang sống phí hoài thời gian thì là gì? Trưa nắng rảnh quá chạy đến chỗ này xếp hàng, lãng phí thời gian, thật sự là bại hoại xã hội!"
"Chắc là thời gian qua bác sống không tốt nên muốn ra đây tìm cảm giác tồn tại nhỉ?"
"Hoàn toàn chính xác. Cứ nghĩ đường lớn là nhà bà ta mở không bằng."
"Ha ha ha, cười chết tôi, hiếp yếu sợ mạnh."
Thấy bác gái chạy trối chết, các khách hàng như đánh thắng một trận, cực kỳ phấn khởi.
Ngày càng nhiều người lên tiếng tranh cãi, bác gái tóc xoăn rén hết cả người. Bà chưa bao giờ một mình cãi nhau với nhiều người như vậy, sắc mặt lập tức lúc trắng lúc xanh, xách túi lên vừa lẩm bẩm vừa chạy mất.
"Đối với mấy bác gái hay xen vào việc của người khác, miệng còn thối này, thái độ phải cứng rắn chống trả mới được."
"Hay là bác muốn lao vào xáp lá cà?"
"Trước đó tôi ngồi xe buýt đi làm cũng vậy. Sáng sớm tinh mơ, ngay giờ cao điểm, chen chúc nhau trên xe buýt đã đủ phiền rồi. Còn gặp trúng các cô các bác xếp hàng đi mua trứng gà nữa. Chiếm ghế thì không nói, còn muốn tôi nhường chỗ, cạn mịa lời. Tôi chen lên xe buýt đã mệt muốn chết, lên tới trên xe như biến thành người già luôn rồi. Muốn tôi nhường cho ngồi, tôi không nhường. Thế là sau đó các cô các bác kia chỉ cây dâu mắng cây hòe tôi suốt một đường, thật sự tuyệt không còn gì để nói."
"Chị em làm tốt lắm. Mấy người này thấy cô dễ bắt nạt mới vậy đấy. Lúc trước tôi cũng từng gặp phải, bọn họ không dám la lối với những anh trai đô con không dễ chọc, chỉ có thể lôi chuyện đạo đức ra ràng buộc con gái dễ bắt nạt, cảm thấy con gái da mặt mỏng dễ nói chuyện."
"Thật ra cũng tùy người, trước đây tôi gặp được một ông bác rất tốt, tôi nhường chỗ cho bác ấy, bác ấy còn không chịu, vỗ bôm bốp vào ngực mình, tỏ vẻ bản thân rất cường tráng, không cần nhường chỗ, còn cho ngược lại tôi hai trái chuối tiêu, làm tôi cười ngặt nghẽo."
Mọi người đang xếp hàng buồn chán, xảy ra chuyện này lập tức như mở máy hát, cô một câu tôi một câu oán trách.
"Những người chưa từng ăn món ngon của ông chủ Lâm sao hiểu được thú vui xếp hàng của chúng ta."
"Chuẩn, tôi chả cảm thấy ngày nghỉ bỏ ra mấy tiếng đến xếp hàng mua bánh cuốn thịt kho là lãng phí thời gian chút nào. Chủ yếu vì nó quá ngon, đến chậm còn không mua được."
"Lý do chính vẫn là đồ ăn ông chủ Lâm làm vừa ngon vừa rẻ, tất cả mọi người đều có thể ăn được, đương nhiên đông người mua."
"Nếu không phải do tôi nghèo thì tôi đã nói ông chủ Lâm tăng giá rồi. Đến lúc đó sẽ ít người mua ngay, ha ha ha ha."
"Suyt, anh đừng nói thế chứ, lỡ như ông chủ Lâm nghe thấy, làm y vậy, kẻ tổn thất là chúng ta đấy!"
"Có lý
"Nghe nói hôm nay có mùi vị mới. Hôm qua rất nhiều người không mua được, ông chủ Lâm còn hỏi họ muốn ăn gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận