Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 172: Phần thưởng nhiệm vụ (2)

Chương 172: Phần thưởng nhiệm vụ (2)Chương 172: Phần thưởng nhiệm vụ (2)
Cậu cũng không vội vàng nghỉ ngơi, lướt video một lát đến 5,6 giờ, thấy trời đã sáng mới bắt đầu ngủ.
Chờ cậu tỉnh ngủ cũng 1,2 giờ trưa rồi.
"Chào buổi trưa thưa cậu, cậu ăn cơm trưa luôn không?"
Thấy Lâm Chu rời giường, quản gia Tôn lập tức tiến lên ân cần thăm hỏi.
"Được ạ, ra nhà chính ăn thôi."
Lâm Chu nhìn bầu trời đầy mây bên ngoài, bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành. Không phải là trời sắp mưa đấy chứ?
Nghĩ lại thì tuân này là nhiệm vụ tích lũy, dù trời mưa không đi bày quầy cũng không sao.
Cậu chợt yên tâm trở lại.
Giang Đông ngày hè ít khi mưa, khó được trời đổ mưa thì chính là mưa rào có sấm chớp, mưa rất lớn.
Ha, đúng là trời mưa thật!
Lần trước vấn là lúc lấy được nhiệm vụ tích lũy vào tuần đầu tiên mới xuyên đến. Tuần này thật là may mắn.
Đã vài tuần không cảm nhận được loại cảm giác nghỉ phép ung dung này.
Chẳng qua cậu không cần bày quầy, cũng đã nhắc nhở các khách hàng là không đi cửa quán bar bán đồ rồi, nghỉ ngơi cũng không sao hết, không có một chút gánh nặng nào trong lòng cả.
Lâm Chu nhàn nhã về phòng chơi game, nghe tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài mà hết sức mãn nguyện. ...
Lâm Chu đang nhàn nhã ăn cơm chiều thì thấy bầu trời bắt đầu đổ mưa.
"Mọi người đoán xem, trời mưa to thế này, ông chủ Lâm sẽ đi bày quầy không?"
Đến cả chủ quán bày sạp ven đường cũng cuống cuồng tránh mưa.
Nhìn trận mưa lớn này, các khách hàng đang suy đoán tuần này Lâm Chu bày sạp ở đâu đều im phăng phắc.
Đã thế còn mưa đúng 5-6 giờ chiều. Rất nhiều người không xem dự báo thời tiết, đang trên đường tan tâm hoặc là tan học thì bị nước mưa xối lạnh thấu tim.
Sau đó các khách hàng mới quen ông chủ Lâm vào tuần bán gà rán đều đi nhóm mới.
Thông qua phát triển, các khách hàng đã có đoàn thể nhỏ rồi. 'Nhóm quầy bánh bao của ông chủ Lâm cũng phát triển thêm thành 'Nhóm quầy gà rán của ông chủ Lâm, từ đó phân biệt các khách hàng.
Chủ yếu là khách hàng quầy bánh bao lúc trước cứ tự xưng là fan lâu năm của ông chủ Lâm, đám fan mới nhìn rất ngứa mắt nên tự lập một nhóm khác.
Trong 'Nhóm quầy gà rán của ông chủ Lâm có người thử hỏi.
Nhóm bánh bao cũng chính là đám khách hàng cũ kia.
Mùi của kẹo hồ lô mua bên ngoài thật sự là khác biệt quá lớn, không ngon như kẹo Lâm Chu bán trước cổng trường học.
Ngoại trừ quây hàng kẹo hồ lô là nhóm học sinh tiểu học.
Đối với chuyện này, tất cả mọi người đều vui vẻ.
Mỗi người đều có ý tưởng của riêng mình, các fan cũng có tư tâm, có mâu thuẫn, ôm đoàn là chuyện rất bình thường.
Liên tục một tuần không ăn được kẹo hồ lô Lâm Chu bán, đám học sinh tiểu học đều không chịu, bắt đầu náo loạn.
Người càng nhiều, mâu thuẫn sẽ biến nhiều hơn.
Không riêng gì đám học sinh tiểu học ăn vào thấy khác biệt, các phụ huynh đã từng ăn qua cũng có thể nếm ra.
Lại là một tuân mới, không nhìn thấy trước cổng trường học có bán kẹo hồ lô. Trần Phong về nhà, thở dài đầy xa xăm.
"Người chung quy sẽ bị thứ mình không có được khi còn trẻ vây khốn cả đời, mẹ cũng không muốn con bị như thế đi?"
Mẹ Trần: "..."
Liên tục một tuần không ăn được kẹo hồ lô mà bản thân nhung nhớ, Trần Phong còn tuổi nhỏ đã bắt đầu phát sầu.
Chính mẹ Trần cũng khá thích ăn kẹo hồ lô ở cổng trường.
Nghe con trai nói ông chủ mãi không bày hàng thì cũng hơi nuối tiếc.
Trong ấn tượng của cô, hình như kẹo hồ lô thường không bán cố định ở một chỗ, phải di chuyển khắp nơi để bán.
Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ tròn tròn của con trai mà trưng ra bộ dáng ông cụ non làm cô suýt phì cười.
"Con học mấy lời này ở đâu vậy?"
"Tik Tok ạ."
Trân Phong nhìn mẹ nhóc còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, lo lắng nói: "Bạn béo lớp tụi con bởi vì một tuần không ăn được kẹo hồ lô mà đã gầy mất một ký! Mẹ, mẹ xem có phải con cũng ốm đi không?"
Mẹ Trần nhịn cười đánh giá: "Sáng nay cân thử, con còn nặng hơn tháng trước nửa ký."
Trần Phong: "..."
"Đó là do con gội đầu chưa sấy khô, chắc chắn là gầy đi rồi!"
Thấy con trai sắp bị chọc đến giậm chân, mẹ Trần cũng không đùa nữa.
"Mẹ giúp con hỏi thử trong nhóm phụ huynh xem có ai biết không."
Khỏi phải nói, nhiều ngày như vậy không được nếm vị chua chua ngọt ngọt của kẹo hồ lô cũng khiến mẹ Trần hơi thèm.
Phụ huynh bọn họ đều có nhóm dành cho phụ huynh, trong đó không có giáo viên, bình thường trong trường có chuyện gì, hoặc là con cái có vấn đề gì, tất cả mọi người thích thảo luận ở trong nhóm, chuyện gì không biết thì cứ hỏi là biết.
Mẹ Trần nhắn lời này lên liền phát hiện không chỉ có một mình cô trong nhóm phụ huynh phát sầu, rất nhiều đứa trẻ cũng ở nhà làm ầm ï đòi ăn kẹo hồ lô.
Mua chỗ khác thì không ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận