Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 788. Không phải chứ! Mọi người không cần cà phê nữa à? (1)



Chương 788. Không phải chứ! Mọi người không cần cà phê nữa à? (1)




Ông thấy ông chủ Lâm vẫn chưa đến bày quầy bán hàng.
Nhưng đã có người đến sớm xếp hàng giành ăn.
“Đờ mờ, thế cũng được nữa hả? Sao có người xếp hàng trước chúng ta rồi!”
“Thôi rồi lượm ơi! Rõ ràng là chúng tôi tới trước, ông chú không nói võ đức!”
“Đi đi đi, xếp hàng thôi. Chúng ta đừng để mất mấy vị trí đầu hàng!”
Thấy có người muốn ngồi mát hưởng bát vàng, mọi người đều ngồi không yên nữa, ùa ra ngoài xếp hàng như ong vỡ tổ.
Chủ quán đang pha cà phê nhìn quán mình bỗng nhiên vắng hoe chỉ trong chưa đầy một phút, lại nhìn tách cà phê Latte còn đang tạo hình nghệ thuật dang dở trong tay.
“Không phải chứ! Mọi người không cần cà phê nữa à?”
Quán cà phê không còn một bóng người, không ai trả lời ông chủ.
Chớp mắt, hàng ngũ trong ngõ nhỏ ngày càng dài.
“Đù mía, lúc này còn tạo hình nghệ thuật qué gì!”
Cùng lắm thì lúc về làm lại cà phê thôi.
Vẫn là cơm chân giò kho gấp hơn.
Chủ quán cà phê đặt tách cà phê đã tạo hình nghệ thuật được một nửa xuống, cầm điện thoại lên chạy ào ra ngoài.
Bây giờ, trong quán cà phê thật sự không còn bất kỳ ai.
Tất cả mọi người đang xếp hàng trong ngõ hẻm.
Ông chú vốn tưởng mình là người đầu tiên đến, thấy bản thân vừa đứng yên ổn mà sau lưng lập tức có thêm mấy chục người thì choáng hết cả váng.
Hả, mấy người này đâu ra đây!
Ông chú sợ hãi co rúm thân hình mập mạp của mình lại.
“Mọi... Mọi người từ đâu đến thế?”
“Từ quán cà phê đằng sau đến ạ.”
Sở Cuồng chạy nhanh nhất, nghe được câu hỏi của ông chú bèn mỉm cười hòa nhã, tốt bụng giải đáp cho ông chú.
Ông chú thấy trong ngõ nhỏ đúng là có một quán cà phê, không nói gì nữa.
“Ồ thế à!”
Rõ ràng ông chú đứng đầu hàng nhưng khi nhìn mấy người này lại cảm thấy mình vừa nhỏ yếu vừa bất lực.
Ông cảm thấy bản thân vô cùng lạc lõng.
Chỉ có thể co quắp lại, giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Gió lạnh rít gào, mọi người cứ như không hề thấy lạnh, ngược lại còn đang thảo luận xem khi nào ông chủ Lâm đến.
“Hê hê, trên mạng luôn kháo nhau ông chủ Lâm đã đến thành phố chúng ta bày quầy bán hàng, không ngờ nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới thật! Tao đã tìm cẩm nang xếp hàng ăn món ngon của ông chủ Lâm một vòng trên mạng. Nghe đâu là do khách hàng ruột ở Giang Đông của ông chủ Lâm soạn ra nhằm cứu vớt hình tượng của mình trong lòng mọi người, không muốn bị mắng là chuột Giang Đông nữa. Cũng ô kê la phết!”
“Có thứ này nữa hả! Gửi tao một bản xem tí nào.”
“Thằng nhóc thối, có đồ tốt thế mà giấu nhẹm.”
Đa số những người ở đây đều học cùng một lớp, rất quen thuộc nhau.
Mọi người lập tức bảo cậu ta gửi cẩm nang vào nhóm.
Nam sinh làm theo.
“Cẩm nang đầy đủ ghê! Còn có một số thói quen và những điều cấm kỵ của ông chủ Lâm nữa, mấy đứa mày vậy mà không biết à? Tao thấy trên mạng truyền tay nhau nhiều lắm, ai cũng khen rất có ích. Nhờ đó mà danh tiếng người Giang Đông hiện tại tốt hơn nhiều.”
Có cẩm nang này, thời gian xếp hàng của mọi người không còn nhàm chán, người nào người nấy đều nghiên cứu cẩm nang.
“Cẩm nang nói lúc mới phát hiện ra ông chủ Lâm, tốt nhất đừng làm ầm ĩ, không thì dù bạn có xếp hàng trước hai tiếng đồng hồ cũng chưa chắc bạn có thể thuận lợi ăn được món ngon của ông chủ Lâm. Điều này được highlight đấy! Tuy giữ bí mật hơi đáng xấu hổ nhưng cũng đảm bảo mình có thể ăn được món ngon.”
“Shhh~ Câu đầu tiên của lời mở luôn là vậy. Sao tao không sớm thấy cẩm nang này nhỉ! Không thì cũng sẽ không có nhiều người tới giành ăn thế này.”
Sở Cuồng ấn mở cẩm nang, nhìn thấy dòng này đầu tiên.
Nhìn lại, hôm qua bọn họ còn chưa có kinh nghiệm. Lúc gặp được ông chủ Lâm thì kích động đến mức hận không thể thông báo cho toàn thế giới đều biết.
Đúng là không thể so sánh mà.
“Người Giang Đông không hổ là khách hàng ruột của ông chủ Lâm. Họ từng ăn món ngon nhiều lần như vậy, công tác giữ bí mật được thực hiện rất tốt. Không có tí thủ đoạn thật là không được nha.”
“Còn không? Sau đó còn nói gì nữa?”
Cẩm nang tổng thể quá dài, có người không xem nổi bèn tò mò hỏi người đang đọc.
Làm thế còn có thể giết thời gian.
“Còn chứ! Tiếp theo là không nên quá nhiệt tình, quá đông người. Quá nhiệt tình sẽ khiến ông chủ Lâm không được tự nhiên, bọn họ đoán ông chủ Lâm hơi sợ xã hội.”
“Ngoài ra còn có đừng chen hàng, đừng xếp hàng lại, trí nhớ của ông chủ Lâm cực kỳ tốt, làm vậy sẽ bị chặn.”
“Chi tiết thật đấy! Cẩm nang này tốn nhiều công sức soạn ra nhỉ!”
Mọi người nhìn cẩm nang, đồng loạt gật đầu.
Trong đây ghi lại những thói quen của ông chủ Lâm mà rất nhiều người không biết, giúp mọi người xếp hàng tốt hơn.
“Nghe nói là cẩm nang được nhóm khách hàng ruột ở Giang Đông hợp tác cùng soạn thảo, là cẩm nang toàn diện nhất hiện tại.” Hết chương 788.



Bạn cần đăng nhập để bình luận