Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 542: Ngày 12 tháng sau (1)

Chương 542: Ngày 12 tháng sau (1)Chương 542: Ngày 12 tháng sau (1)
Không ngờ kiên trì lâu như vậy, lại thất bại thảm hại vào hôm nay!
Trương Minh Viễn nhìn dáng vẻ chịu đả kích của Lục Thiển, còn tưởng rằng do anh cầm đi xiên nướng mới như thế, sốt ruột giải thích: "Thiển Thiển, không phải anh không cho em ăn, nhiều ngày qua em chưa từng ăn no như vậy, đều là ăn món thanh đạm, đột nhiên ăn quá nhiều món ăn đầy dầu mỡ sẽ không tốt, tuần này Lâm Chu luôn bày quầy hàng ở đây, em muốn ăn, tan tâm anh chở em đến."
Lục Thiển hoàn toàn đắm chìm vào thế giới riêng của mình, trong đầu tràn ngập suy nghĩ bản thân giảm cân thất bại. Ngay cả lời nói của Trương Minh Viễn ở bên cạnh cũng bị cô tự động lọc ra, không hề nghe thấy gì.
Trương Minh Viễn càng nhìn càng sốt ruột, thử dò xét đặt món thịt nướng lên cái đĩa trước mặt Lục Thiển.
Lục Thiển ngửi được mùi thơm đậm đà, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Nhưng khi cô trông thấy thịt nướng trước mặt cứ như bị dọa sợ, vội vàng nhảy phắt ra.
Đây chính là hung thủ khiến cô giảm cân thất bại!
Thật sự không thể ăn được nữa!
"Em không ăn, không ăn đâu."
“Trên xiên còn sót lại một ít thịt."
Quá thơm, cô vốn không kiểm soát được bản thân.
Hai bên gia đình đã đính hôn, sắp sửa tổ chức hôn lễ, cô ở cùng anh không có vấn đề gì.
Lục Thiển rất hưởng thụ sự quan tâm của Trương Minh Viễn. Cô ngập ngừng một lát thì gật đầu.
"Em ăn nhiều như vậy, buổi tối có bị đau dạ dày không? Tối nay em ở lại nhà anh đi, để bác sĩ gia đình khám cho thử."
Lục Thiển mơ hồ cảm thấy dạ dày mình không ổn lắm, muốn khám bác sĩ.
Lục Thiển ôm cái bụng đã no nê của mình, do dự lùi về sau mấy bước.
Mỗi khi thế này cô chỉ mong mình có thể sở hữu dáng người ăn mãi không béo, còn có dạ dày thật lớn.
Thật ra, hình như cô vẫn ăn được thêm xíu nữa...
Lâu lắm rồi không ăn đồ ngon đến thế, cô cảm thấy ăn bao nhiêu cũng không đủ.
Lục Thiển nhìn thịt nướng chưa ăn hết trên đĩa, ánh mắt hiện lên vẻ không nỡ.
"Không sao, anh có thể ăn thêm chút nữa."
Cô là kiểu người chỉ cần uống nước thôi cũng béo, nếu không đã chẳng cần giảm cân, kiểm soát cân nặng vất vả thế này.
Haizl
Đáng tiếc cả hai thứ trên cô đều không có.
Trương Minh Viễn còn tưởng cô không muốn lãng phí, lập tức cầm lấy xiên thịt nướng trên đĩa lên ăn.
Cô hơi mong chờ hỏi: "Chúng ta chốt hôn lễ vào ngày nào ạ?"
Không dám tưởng tượng sau khi cô gả cho Trương Minh Viễn, trở thành hàng xóm của Lâm Chu, cô sẽ hạnh phúc cỡ nào!
Độ lửa vừa phải, mùi cháy cạnh và thơm ngon đi đôi với nhau, kết cấu và hương vị cũng bổ sung lẫn nhau. Không có chỗ nào để chê, không hổ là tay nghề của ông chủ Lâm.
Xiên thịt nướng này thơm quá đi.
Lục Thiển suy đi nghĩ lại, khóe miệng lại mỉm cười.
Lục Thiển chỉ có thể ngồi bên cạnh, trơ mắt nhìn anh ăn. Bởi vì muốn mời Lâm Chu bộc lộ tài năng ở tiệc cưới nên hai nhà thống nhất quyết định ngày tổ chức hôn lễ tùy theo thời gian của Lâm Chu, bọn họ thì sao cũng được. Lúc đầu mời người ta làm đầu bếp chính trong tiệc cưới đã rất ngại rồi, chắc chắn phải chọn ngày đối phương nghỉ ngơi, không bày quầy bán hàng, không thể trì hoãn việc làm ăn của người ta được.
"Tiểu Lâm nói là được, thằng bé đã cố ý đổi địa điểm bày quầy bán hàng về Giang Đông, có lẽ đang chờ chúng ta chọn ngày trước."
Nhắc đến chuyện này, Trương Kiến Quân vô cùng cảm động. Lâm Chu vốn bày quầy bán hàng bên ngoài.
Nay lại vì hôn lễ mà quay về bán ở Giang Đông.
"Thiển Thiển muốn chốt ngày nào?"
Mấy ngày đại sư tính ra đều cực kỳ thích hợp, chỉ xem họ chọn ngày nào thôi.
Hôn lễ đã được bắt đầu chuẩn bị từ khi hai người vừa ở bên nhau, bây giờ mọi chuyện đã ổn thỏa, chỉ còn thiếu gió đông.
Chết thời gian là có thể phát thiệp mời.
"Hay là chốt vào ngày 12 tháng 11 đi ạ. Vừa hay là chủ nhật, chúng ta có thể sắp xếp chuyến bay đưa khách mời ra đảo trước một ngày. Đến hôm sau sẽ tổ chức hôn lễ."
"Cậu Lâm cũng có thói quen nghỉ thứ bảy, chủ nhật. Chúng ta sẽ không trì hoãn kế hoạch bày quây bán hàng của cậu ấy, thế nào ạ?"
Lục Thiển tính toán thời gian, hôm nay là ngày 30 tháng 10, thứ hai, cách chủ nhật cuối tuần sau còn xa, đủ thời gian gửi thiệp mời trước nên hẳn là không có vấn đề gì.
Trương Kiến Quân và Trương Minh Viễn nghe xong đồng loạt gật đầu, định gọi Lâm Chu đến cùng bàn bạc.
Trương Minh Viễn thấy Lâm Chu nướng xong một đợt xiên nướng bèn đi qua gọi cậu.
"Còn bận lắm không?"
Lâm chu vừa nướng xong xiên nướng khách hàng gọi, lúc này đúng là thư thả hơn nên lắc đầu.
"Nãy giờ em chỉ lo nướng xiên, ăn no chưa đấy? Đi thôi, qua bên đó nghỉ ngơi lát đi."
"Em no rồi. Em vừa nướng vừa ăn mà, sao có thể bỏ đói mình được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận