Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 413: Nên bán giá bao nhiêu đây? (1)

Chương 413: Nên bán giá bao nhiêu đây? (1)Chương 413: Nên bán giá bao nhiêu đây? (1)
Chi phí đó cậu không kham nổi.
May mà quảng trường Minh Châu Thời Đại là nơi xa hoa, hẳn là không thiếu người giàu.
Vậy thì nhận nhiệm vụ thôi.
Có tính thử thách lắm nhai
Lâm Chu xoa hai bàn tay vào nhau, cảm thấy hơi mong đợi.
Sau khi nhận nhiệm vụ, cậu lập tức gọi điện thoại cho Hoàng Chính Hạo.
Cậu nói rõ nhu cầu của mình, tuân này muốn đến quảng trường Minh Châu Thời Đại bày quây bán hàng.
Ngoài ra, cậu cần bò bít tết và rượu vang chất lượng cao.
Vậy cũng hết cách. Cậu chỉ rút được kỹ năng thổi kèn Xô-na, không biết chơi bất kỳ nhạc cụ nào khác.
"Trước 11 giờ đi."
Cậu dành thời gian nghiên cứu kỹ năng thổi kèn Xô-na vừa tới tay. Trước tiên cần nghĩ xem khi có khách đến ăn, cậu nên diễn tấu khúc nhạc nào cho phù hợp.
Lâm Chu giao mọi việc cho Hoàng Chính Hạo xong thì yên tâm nghỉ ngơi.
"Được ạ, đủ thời gian rồi."
Nhạc khúc của kèn Xô-na thường dùng để thể hiện bầu không khí tưng bừng, vui vẻ và khung cảnh hùng vĩ, tráng lệ. Phối hợp với bò bít tết và rượu vang có vẻ không khớp lắm nhỉ?
Hoàng Chính Hạo nhận điện thoại lập tức hành động: "Ông chủ, anh cần lúc mấy giờ?"
Cậu lại chọn ra vài bộ vest.
Cậu luyện tập vài khúc nhạc để chuẩn bị cho việc bày quầy bán hàng.
À phải rồi, bò bít tết và rượu vang, phải mặc kèm đồ vest nhỉ?
Lâm Chu cảm nhận được mình bị khiêu chiến.
Hoàng Chính Hạo nhận được tin:...
Thôi bỏ đi. Vẫn là để Hoàng Chính Hạo gọi nhà tạo mẫu tóc đến thì hơn.
Cậu thật sự không biết cách quản lý hình tượng.
Còn phải chải chuốt đầu tóc.
"Đại Đông, cậu liên hệ phòng làm việc của nhà tạo mẫu nổi tiếng ở Khẩu thành rồi dẫn người đến chỗ ông chủ đi."
"Chậc..."
Đến trước 11 giờ, anh mang theo bò bít tết vừa được chuyển đến bằng đường hàng không, đi vào nơi ở của Lâm Chu.
Sau đó, Hoàng Chính Hạo tiếp tục liên hệ với các nhà cung cấp nguyên liệu.
Đại Đông nghe nhiệm vụ xong, hí ha hí hửng đi làm việc.
"Ông chủ, anh xem chất lượng bò bít tết này có ổn không? Toàn là nguyên liệu từ nước Mỹ, vừa được chuyển đến bằng đường hàng không vào sáng nay. Đã qua đủ 28 ngày đặt trong môi trường ổn định từ 0-4 độ, độ ẩm không khí 80% để tơ máu từ từ tiết ra hết, mặt ngoài khô lại. Là loại thịt bò USDA prime, cao cấp nhất tại Mỹ..."
"Vâng ạ, tổng giám đốc Hoàng."
Lâm Chu thấy chất lượng của số bò bít tết này thật sự tuyệt hảo, nhưng lại chẳng hiểu mô tê gì về thương hiệu Hoàng Chính Hạo nói tới.
Suy cho cùng, việc người giàu mới nổi thiếu kiến thức một chút rất ư là bình thường. Cậu không hề cảm thấy lúng túng khó xử.
Dù sao, nguyên liệu có cao cấp đến mấy, bày trên quầy hàng của cậu cũng biến thành đồ ăn ven đường thôi.
"Ổn rồi, anh mang lên xe ba bánh của tôi đi. Còn rượu vang thì sao?"
"Tôi đã chuẩn bị rượu vang Lafite để phối với bò bít tết, nhưng loại rượu lâu năm không ngon lắm. Tôi lấy loại năm 1999. anh thấy có được không?"
giá mình tra là 73. 500. 000đ/chai
Lâm Chu: "Được được được, được tất! Cứ thế đi, anh mang lên xe ba bánh giúp tôi luôn."
Những đồ ăn kèm và gia vị liên quan còn lại cũng được chất hết lên xe.
Lúc này, Lâm Chu đã được tạo kiểu tóc, mặc bộ vest hàng hiệu đặt may riêng, đeo đồng hồ và ghim cài áo nổi tiếng. Nhìn tổng thể, trông cậu hệt như quý công tử định đến tham dự party hoặc đi trên thảm đỏ.
Thế nên, khi cậu ngồi lên quầy hàng ba bánh tuần này, nhóm người Hoàng Chính Hạo và Đại Đông có cảm giác như quay lại lần đầu tiên gặp gỡ Lâm Chu.
Đấn tận bây giờ, họ vẫn còn nhớ rất rõ cú sốc họ đã trải qua lúc đó.
Nhưng đây là sở thích cá nhân của ông chủ, họ chỉ có thể thu xếp tốt tất cả mọi thứ cho ông chủ, để cậu chơi vui vẻ.
"Ông chủ, chúng tôi đã hỏi bên phía quảng trường Thời Đại, anh đừng bày quầy bán hàng trước cổng lớn hoặc ở nơi gây mất mỹ quan là được."
Lâm Chu gật đầu, vô cùng hài lòng với năng lực làm việc của Hoàng Chính Hạo.
Thấy thời gian không còn sớm, cậu kiểm tra dụng cụ làm bếp trên quầy hàng, không còn vấn đề thì nhanh chóng chuẩn bị ra ngoài bày quầy.
"OK, tôi ổn rồi, mọi người trở về đi-"
Hoàng Chính Hạo và Đại Đông nhìn theo ông chủ rời đi, sau đó quay sang nhìn nhau một lát rồi mới lái xe đi.
Trên xe, Đại Đông không nhịn được nói: "Nguyên liệu đỉnh cấp được chuyển đến bằng đường hàng không, còn có Lafite năm 1999. ông chủ bày quầy bán một phần giá bao nhiêu nhỉ?"
Hoàng Chính Hạo lắc đầu, bày tỏ anh không đoán được suy nghĩ của ông chủ.
"Nếu ông chủ thật sự muốn kiếm tiền, với giá trị con người của cậu ấy thì không rẻ đâu."
"Khoan bàn đến chuyện giá trị bản thân, tôi dám nói cả nước chẳng được mấy người có tài nghệ nấu nướng như ông chủ đâu, lại cộng thêm chi phí nguyên liệu..."
Sau câu ấy, Hoàng Chính Hạo không nói tiếp, nhưng Đại Đông cũng hiểu ý nghĩa trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận