Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 762: Hôm nay ông chủ Lâm có tâm trạng tốt nhỉ? (2)

Chương 762: Hôm nay ông chủ Lâm có tâm trạng tốt nhỉ? (2)Chương 762: Hôm nay ông chủ Lâm có tâm trạng tốt nhỉ? (2)
"Có phải vì có chú chó con không?”
Tiểu Du nhìn thấy chú chó con đang nằm bên lò nướng, cô tò mò hỏi.
Nếu phải nói ông chủ Lâm có thay đổi, vậy thì chính là có thêm một chú chó con.
Hình như nuôi thú cưng thật sự có thể mang một số giá trị về mặt tinh thần đến cho con người.
Nghe thấy lời nói của Tiểu Du, mọi người mới nhớ ra, ông chủ Lâm hôm nay đã khác xưa.
Ông chủ Lâm có chó rồi!
Chỉ là con chó này chỉ có cảm giác tồn tại khi mọi người trả tiền.
Từ Tiểu Soái nghiêng đầu nhìn chú chó con trước quầy hàng của ông chủ Lâm, nghĩ đến những mô tả của cư dân mạng về nó, bỗng nảy ra một ý tưởng, anh nở một nụ cười xấu xa.
Tiểu Soái thấy Tiểu Du nhìn thấy hành động chọc ghẹo của mình, thì anh ngượng ngùng ho khan mấy tiếng, lấy xúc xích từ trong túi ra chuẩn bị cho chú chó con ăn.
Nhanh chóng bấm thanh toán, sau đó đưa mã QR thanh toán thành công đến trước mặt chú chó con, cho nó xem.
Chưa từng thấy người nào lớn như vậy mà còn thích chọc chó.
Dáng vẻ bỡn cợt này khiến Tiểu Du bên cạnh nhìn mà cạn lời.
Cũng không quan tâm chú chó con có thể nhìn hiểu hay không.
"Đây chính là quản gia tài chính của ông chủ Lâm đó, đừng trêu nó."
Đợi đến lúc anh và Tiểu Du mua bánh mè, anh cố ý quét mã QR nhưng không vội thanh toán rồi giả vờ chuẩn bị rời đi, quay đầu lại thì thấy chú chó con thực sự đứng dậy.
"Đừng giải thích nữa, chắc chắn con chó của ông chủ Lâm ngày nào cũng ăn ngon, chắc nó không thích ăn đồ bên ngoài đâu."
Lúc này Tiểu Soái càng thêm ngượng ngùng.
"Chuyện này, tôi...'
Chú chó con bình tĩnh liếc anh một cái, sự khinh thường hiện lên trong mắt, nó trực tiếp nằm xuống, không thèm quan tâm anh nữa.
Lâm Chư:...
Đột nhiên rất hâm mộ con chó của ông chủ Lâm thì phải làm sao?
"Ông chủ Lâm còn thiếu thú cưng không? Người có được không, tôi biết hát, biết dọn dẹp vệ sinh, chỉ cần bao ăn bao ở là được."
Lời nói của Tiểu Du khiến mấy người khách hàng có mặt đều im lặng trong giây lát.
Thật hiếm khi Lâm Chu im lặng đến như vậy.
Mọi người cười vui vẻ, người đàn ông tạo ra trò cười gượng gạo giương khóe miệng, cuối cùng tức giận vì xấu hổ.
"Phụt!"
"Không có khe nứt, nhưng có cống thoát nước."
Dương Nhược Ly đứng sang một bên, lặng lẽ nhường chỗ.
Có khách hàng đầu tiên không nhịn được bật cười, thì sẽ có người tiếp theo.
Người đàn ông nhất thời bốc đồng nói ra lời này, nhìn bầu không khí hiện trường trở nên vô cùng ngượng ngùng vì ông chủ Lâm không lên tiếng, anh cúi đầu bắt đầu tìm hố dưới mặt đất.
"Sao vậy, mấy người không ghen tị với con chó của ông chủ Lâm à?"
"Một ngày ba bữa đều được ăn món ngon do ông chủ Lâm nấu, đó là chuyện hạnh phúc biết bao!" Câu nói này thật sự không thể phản bác được.
Thấy mấy người khách hàng đều không lên tiếng, không nói được lời phản bác.
Cuối cùng người đàn ông cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Hừ, biết ngay là mọi người không thành thật, rõ ràng ghen tị không chịu nổi, nhưng bọn họ đều không nói ra.
Lâm Chu bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Có mấy người này, muốn bán không hết trăm cái bánh mè cũng khó.
Có thể nói rằng có bao nhiêu cũng không đủ cho bọn họ ăn, ăn không hết thì bọn họ còn có thể mua về.
Lời nói kinh điển chính là cho vào tủ đông đông lạnh, đến lúc ăn chỉ cần hấp lại là được rồi.
Sau khi Lâm Chu bán hết số bánh mè chuẩn bị sẵn thì cậu dọn đẹp và đi về.
Từ lúc mở quây đến dọn quầy, không mất đến một tiếng.
Tốc độ này khiến mấy người chủ quán bày quầy xung quanh vô cùng hâm mộ.
Sau khi Lâm Chu đi rồi, mấy người chủ quán hâm mộ nhìn thấy vẫn còn khách đứng đó chưa đi, liền tò mò đến gần hỏi thăm.
Bọn họ thật sự quá tò mò.
Nhìn mấy người này, rõ ràng không phải người trong trấn.
Nhưng đột nhiên đến trấn nhỏ của bọn họ, chỉ để xếp hàng mua bánh mè ăn, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ cả.
"Các anh là người ở đâu vậy, chỉ đến đây để mua bánh mè thôi à?"
Mấy khách hàng được hỏi, nhất thời á khẩu.
Nếu nói đến đây mua bánh mè, thì hình như cách diễn đạt không rõ ràng chính xác, nghiêm túc mà nói, bọn họ đến đây vì ông chủ Lâm bán bánh mè ở đây mới đúng.
Nhưng nếu nói không phải đến mua bánh mè thì cũng không đúng, bọn họ chính là đến đây để mua bánh mè.
Cho nên phải trả lời câu hỏi này thế nào đây?
"Chúng tôi đến đây vì ông chủ bán bánh mè, anh ấy nấu món gì, thì chúng tôi ăn món đó."
Sau khi sắp xếp ngôn ngữ, khách hàng chọn một cách nói dễ hiểu để trả lời.
Chủ quán nghe hiểu rồi.
Nhưng càng thêm bối rối.
"Vậy tại sao ông chủ kia lại đến đây bày quầy?"
Câu hỏi này hỏi rất hay.
Bọn họ cũng rất muốn biết. ...
Ngôi trường trên đỉnh núi, bởi vì bữa bánh mè lúc tan học hôm qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận