Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 807. Aaa! Em không thể sống thiếu ông chủ Lâm mà! (1)



Chương 807. Aaa! Em không thể sống thiếu ông chủ Lâm mà! (1)




Làm không ít người nhìn cậu đến lóa cả mắt.
“Ông chủ Lâm hơi bị đẹp trai luôn á! Anh cười lên trông rất dịu dàng.”
“Huhuhu, nếu em có thể làm bạn gái ông chủ Lâm, ở biệt thự, chạy xe sang, em xin bằng lòng!”
“Nghĩ nghĩ cái beep!”
“Aaa! Em không thể không có ông chủ Lâm đâu mà!”
“...”
Sau khi rời đi, Lâm Chu vẫn có thể nghe thấy những tiếng gào thảm thiết của nhóm sinh viên sau lưng.
Cậu cũng lắc đầu bó tay.
Về đến nhà đã qua 9 giờ.
Trong tình huống chưa xác định được nhiệm vụ tuần sau là gì, Lâm Chu lựa chọn đi ngủ sớm.
Ngủ trước 11 giờ, ngủ sớm dậy sớm rất tốt cho sức khỏe.
Tắm rửa xong xuôi, cảm thấy vận may đã ổn.
Lâm Chu nằm trên giường mở phần thưởng nhiệm vụ tuần này lên.
[Ting. Chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng nhiệm vụ: Giọng oanh vàng!]
Hể?
Lâm Chu nhìn kỹ năng giọng oanh vàng, tò mò ấn mở phần ghi chú.
Sau đó, cậu phát hiện đây là thứ giúp giọng nói cậu trở nên êm tai hơn.
Không có tác dụng gì.
Nhưng vẫn tốt hơn không có gì.
Sau khi dung hợp giọng oanh vàng, Lâm Chu thử mở miệng nói một câu, lập tức nhận ra hiện giờ giọng cậu nghe hay hơn giọng cũ nhiều.
Rất trầm thấp êm dịu, còn ẩn chứa một tia dịu dàng.
Đến nỗi chỉ cần nghe thấy chất giọng là có thể tưởng tượng ra mặt mày, tâm trạng và biểu cảm của người nói.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Chu là nếu mang cái giọng này đi hẹn hò trên mạng, sợ là có thể lừa tình không ít cô gái trẻ.
Sau khi nhận ra mình đang nghĩ gì, Lâm Chu bất đắc dĩ lắc đầu.
Mới ở gần những sinh viên kia mấy ngày mà suy nghĩ của cậu đã nhảy vọt theo kha khá rồi.
Chơi điện thoại một lúc, Lâm Chu canh chuẩn trước 11 giờ thì đặt điện thoại xuống, bắt đầu vào giấc.
Sau đó tự nhiên thức dậy trước 7 giờ sáng hôm sau.
Cậu nhận thấy nhiệm vụ đã được cập nhật.
[Nhiệm vụ tuần này: Địa điểm nhiệm vụ: Trước cổng Đại Thế Giới Băng Tuyết ở Cáp Nhĩ Tân. Yêu cầu nhiệm vụ: Bán tổng cộng 500 con gà ăn mày.]
[Sách dạy nấu ăn: 《 Gà ăn mày 》]
[Nhận / Từ chối]
Ỏ, nhiệm vụ này!
Biết cậu chơi ở phương bắc chưa đã nên lại thêm một tuần nữa đấy à?
Còn là trước cổng Đại Thế Giới Băng Tuyết mà cậu tò mò nữa.
Đúng là quá tri kỷ nha!
Lâm Chu cười gửi tin nhắn bảo Hoàng Chính Hạo sắp xếp chỗ ở cho cậu.
Sau đó, cậu nằm dài trên giường tiếp tục nhắn tin cho quản gia Tôn.
Lại là một ngày phải dọn nhà.
Nhiệm vụ rất đơn giản, bán tổng cộng 500 con gà ăn mày trong một tuần là được.
Không cần gấp gáp, mọi người có đủ thời gian chuẩn bị.
Sau khi Lâm Chu rời giường, quản gia và các dì thu xếp hành lý.
Cậu thì ngồi trên sofa nghỉ ngơi.
Tiểu Lý cầm điện thoại đi đến.
“Ông chủ, khách hàng tuần trước giấu kỹ ghê! Chờ tới tận hôm qua - ngày cuối cùng cậu bày quầy bán hàng kết thúc rồi mới chịu công bố địa điểm cậu bán lên mạng. Cười chết tôi mà! Bây giờ lên hot search luôn rồi.”
Bình thường, lúc Tiểu Lý rảnh rỗi hay thích lên mạng lướt xem tin tức về Lâm Chu.
Theo lý thì ông chủ bày quầy bán hàng ở Động Vĩnh suốt mấy ngày nay nhưng trên mạng lại không có tin tức gì, đúng là làm người ta bất ngờ.
Bây giờ, cuối cùng cũng xuất hiện tin tức rồi.
Lâm Chu cầm điện thoại qua xem.
Bài blog này có vẻ là do các sinh viên kia viết, trong đó muốn hình ảnh có hình ảnh, muốn lời văn có lời văn, mô tả đầy đủ mức độ thơm ngon của cơm chân giò kho tuần trước. Còn có thời gian và địa điểm cậu bày quầy bán hàng.
Còn nhấn mạnh chuyện quan trọng: Sở thích mới hiện tại của cậu là thích nghe khách hàng diễn tả hương vị.
Hệt như viết luận văn, viết một phát tổng cộng mười mấy trang tài liệu.
Trên đó không chỉ có chữ ký của một sinh viên mà giống tài liệu do các sinh viên trong một lớp hợp tác cùng làm hơn, thật sự rất dụng tâm.
Nhưng cư dân mạng lại không cảm nhận được hết phần dụng tâm này.
Ngược lại chỉ cảm thấy đầy ác ý.
“Hay lắm! Tuần trước mọi người tìm như điên trên mạng cũng không tìm được ông chủ Lâm, hóa ra là đến Động Vĩnh  mấy người.”
“Không phải chứ! Sao mọi người kín mồm quá vậy? Không có một chút tin tức nào lọt ra luôn ấy!”
“Mấy người muốn làm người ta thèm chết hả? Bức ảnh này không thể nào chụp bằng điện thoại di động được! Hay là do người biết nhiếp ảnh chụp đấy? Móe nó hấp dẫn quá đi!”
“Không phải nói sinh viên đều rất đơn thuần à? Vậy đây là cái quần què gì? Làm công tác giữ bí mật à? Chả truyền ra tí tin tức nào!”
“Á đù mé, cơm chân giò kho này! Không hổ là tay nghề của ông chủ Lâm, tui chỉ mới xem ảnh chụp đã thèm quá trời rồi!”
“Phải nói rằng sinh viên các cô cậu trâu bò thật! Viết luận văn thì góp nhặt chắp vá nhưng viết về món ngon lại rất có ngón nghề nha!”
“Tôi nghi ngờ người các cô cậu đang nhắc tới không phải ông chủ Lâm. Ông chủ Lâm tôi quen thuộc rất kiệm lời, cũng không phải người ham hư vinh, thích nghe người khác khen ngợi.” Hết chương 807.



Bạn cần đăng nhập để bình luận