Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 728: Gà xiên thố (2)

Chương 728: Gà xiên thố (2)Chương 728: Gà xiên thố (2)
Lâm Chu: ??2
Hửm?
"Cơm Nắm, trời lạnh, quay về phòng chờ cho tao."
Lâm Chu sờ đầu chó con, muốn kêu nó quay về phòng, nhưng chó con không phản ứng gì, gâu gâu hai tiếng tiếp tục ngồi chôm hổm.
Quản gia Tôn đi theo ra tiễn Lâm Chu muốn lên bế chó con xuống, dẫn theo chó con cũng không biết làm sao đi bày quầy hàng.
Nhưng chó con giống như nhìn ra ý đồ của quản gia, nhanh chóng trốn phía sau ống quần của Lâm Chu.
"Cậu chủ, cái này..."
Quản gia Tôn chỉ có thể xem ý của Lâm Chu. Lâm Chu cũng hơi đau đầu.
Bởi vì không biết đi đâu bày quầy hàng.
Chó con có thể bởi vì là cậu cứu, luôn dính với cậu.
Lâm Chu vẫn rất có kiên nhẫn với con chó con mà bản thân nhặt về.
"Bỏ đi, có thể vừa đến nhà, sợ hãi với hoàn cảnh không quen thuộc, hôm nay cháu dẫn theo nó đi bày quầy cùng vậy."
Không ngờ thấy cậu ra ngoài cũng đi theo.
Vì thế Lâm Chu lái xe ba bánh xuất phát với ánh mắt nhìn theo của đám người quản gia Tôn.
Cậu chưa từng nuôi thú cưng, trong nhất thời cũng không biết làm sao.
Nhưng không biết có phải người Tứ Xuyên khá dè dặt không, ngược lại không ai kêu cậu, nhiều nhất chỉ nhìn thêm mấy cái.
Xiên được ngâm trong mấy bình sứ trên quầy, cách khá xa, cũng chỉ có thể nhìn thấy đống que tre chỉ chít dày đặc, được che trong tủ kính, môi trường vệ sinh sạch sẽ sáng bóng khiến người ta nhìn rất thoải mái.
Vừa lên đường, Lâm Chu đã cảm nhận được thỉnh thoảng có người trên đường nhìn qua.
Lúc cậu ra ngoài đã mở bảng hiệu của quầy hàng, ánh đèn sáng ngời, ảnh chụp trong đêm tối cực kỳ bắt mắt.
Chỉ là chân hơi ngắn. Khi nó cuộn tròn bên chân Lâm Chu thì không thấy chân nó đâu.
Lâm Chu không khỏi bối rối, lúc lái xe ba bánh vừa nhìn đường vừa không quên ngó chú chó con trên sàn xe.
Gọi là chó con nhưng thân hình cũng không nhỏ lắm, nó dài khoảng nửa cánh tay của người trưởng thành.
Chẳng lẽ cậu phải dừng lại tìm một nơi bày quầy bán hàng?
Lâm Chu dạo quanh vài con phố.
Còn lại không cung cấp vị trí gì, Lâm Chu không biết nên đi đâu.
Cậu không hề quan tâm đến chuyện đó.
Chủ yếu là vị trí bày quầy bán hàng trước đây đều do hệ thống định sẵn.
Lâm Chu thuận thế dừng lại bên cạnh người nọ.
Nhưng nhiệm vụ tuần này chỉ có địa điểm thành phố.
Sau đó, cậu thấy có người bày quầy bán hàng trước cổng một khu dân cư.
Cậu vốn chỉ muốn đi loanh quanh xem có ai gọi cậu lại mua gà xiên thố không.
Nào ngờ chạy mấy con phố cũng không có người nào đến, thế là chỉ đành tự tìm chỗ bày quầy bán hàng.
Sau khi tìm được vị trí, Lâm Chu vừa xuống xe đã thấy chó con cũng nhảy xuống theo, bám sát phía sau cậu, một bước không rời.
"Ể, đôi chân ngắn ngủn của mày cũng nhanh nhẹn đấy chứ!"
Lâm Chu thay đổi ấn tượng về chú chó con này.
"Cơm Nắm, mày đi sang một bên đợi trước đi, tao đặt ghế xuống đã."
Lâm Chu đỗ xe ba bánh xong thì hạ tấm ván gấp trên xe xuống, sau đó không còn việc gì làm nữa.
Cậu đã chuẩn bị sẵn gà xiên thố ở nhà rồi mới mang thẳng ra ngoài bán.
Lúc này, gà đã được ngâm trong thố sành, cậu không cần thao tác gì ở hiện trường, khi nào có khách đến gọi món cứ việc đóng gói là xong.
Lâm Chu cảm thấy vẫn còn nhàn nhã lắm.
Mùa hè, trên đường có rất nhiều quầy hàng bán gà xiên thố. Nhưng khi trời trở lạnh vào tháng 12, trên cơ bản không có quầy hàng nào.
Bây giờ, mọi người thấy Lâm Chu bán gà xiên thố còn có cảm giác mới lạ.
Hiện tại là 8 giờ tối, khu dân cư vẫn có không ít xe cộ và người tới lui, Lâm Chu vừa dừng lại không bao lâu đã có khách hàng ghé đến.
"Hôm nay vậy mà có người bán gà xiên thố trước cổng khu dân cư này. Ông chủ bán thế nào?"
"Hê hê. Có phải là gà xiên thố-. Gà xiên thố 1 tệ một xiên hông-"
Lâm Chu...
Lâm Chu nhìn khách hàng vừa lẩm bẩm một mình vừa bước đến trước quầy hàng. Cậu còn chưa trả lời mà người nọ đã tự bật cười, cảm thấy hơi cạn lời.
Câu có thể diễn tả tâm trạng của cậu lúc này chính là: Đôi khi một mình ra ngoài bày quây bán hàng thật sự bất lực lắm!
"Đồ chay 3 tệ, mặn 5 tệ."
"Được tùy ý lựa chọn đúng không?”
Khách hàng cười xong thấy ông chủ không lên tiếng, chỉ nghiêm túc nhìn anh, lập tức cảm thấy hơi xấu hổ.
Trời ạ! Lúc nãy anh vừa làm gì chứt
Ở nơi đông người, ngáo chết anh rồi!
Khách hàng cứng ngắc nói xong vội nhìn vê phía gà xiên thố trong tủ kính.
Đôi mắt anh đỏ bừng, vừa nhìn đã biết đang cực kỳ thèm ăn.
Lúc Lâm Chu mở tủ kính ra, mùi thơm gà xiên thố lan tỏa và tràn ngập trong không khí bằng tốc độ rất nhanh.
Có người đi đường nhanh chóng dừng bước để tìm nơi phát ra mùi hương.
Ánh mắt người nọ rơi lên người Lâm Chu đang lấy xiên ra ngoài.
Chính là quầy hàng này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận