Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 759: Tan học không về nhà mà làm gì thế, mấy cái đứa này! (1)

Chương 759: Tan học không về nhà mà làm gì thế, mấy cái đứa này! (1)Chương 759: Tan học không về nhà mà làm gì thế, mấy cái đứa này! (1)
Tô Hưởng rất có phong thái đại ca mà gật đầu, giống như đã quá quen với sự thần tượng của mọi người xung quanh, lạnh lùng và kiêu ngạo.
Lâm Chu nhìn vậy, suýt chút nữa không nhịn được cười.
Nhưng trong mắt học sinh tiểu học, các em lại cảm thấy rất ngâu.
Rất nhiều tiếng gọi đại ca lập tức vang lên ở nơi này.
Tô Hưởng ngẩng cao đầu hơn nữa.
Giữa chừng, còn có người còn hỏi về mùi vị của bánh mè.
Không cần nói nhiều, mấy tiểu đệ đã ăn bánh mè, không ngừng lên tiếng khen ngợi.
Bỗng nhiên, những đứa trẻ thèm thuồng bắt đầu gom tiền ngay tại chỗ để mua một cái bánh mè.
Còn có phụ huynh đến đón.
Đa số mọi người đều không có một xu dính túi, chỉ có thể nhìn người khác ăn.
“Tớ có một xul"
"Tớ có năm xu, ai còn tiền nữa không, góp lại đi, chúng ta ăn bánh mè có ớt nhé, cái bánh đó trông ngon hơn."
Bọn họ e dè đứng sang một bên, nuốt nước bọt đứng xem.
Hình như bọn trẻ không hề cảm thấy chuyện này có gì đáng xấu hổ, có tiền tiêu vặt thì đã một gia đình rất giàu có rồi.
Nhất thời, mấy đứa trẻ cầm bánh mè trên tay trở thành tâm điểm của đám đông, thu hút sự chú ý của nhiều người.
Giá bánh mè cũng không đắt.
Rất nhiều phụ huynh đã dẫn con cháu nhà mình đến mua một cái.
Bọn trẻ ngửi thấy mùi thơm này, nói thế nào cũng không chịu đi.
Có thể nghĩ mà biết, trường học nằm trên núi, học sinh phải leo lên leo xuống mỗi ngày để đi học, cho nên mức độ hao mòn của giày dép chắc chắn rất lớn.
Quần áo không vừa vặn, không phải quá rộng thì chính là quá chật, mức độ rách nát cũng khá nghiêm trọng.
Còn có giày nữa, hầu hết mấy đôi giày bọn trẻ đi đều không được tốt cho lắm, rách rồi, hoặc bẩn, đều là chuyện rất thường thấy.
Lâm Chu nhận lấy số tiên một xu rưỡi khó khăn lắm mới gom đủ của mấy đứa trẻ, cậu ngước nhìn lên, thấy mấy đứa trẻ này đều ăn mặc không được tươm tất cho lắm.
Đồng thời trên tai, trên tay, trên mặt, còn bị nứt da.
Cầm cái bánh mè giống như cầm một món bảo bối nào đó, cả nhóm trẻ con liền chạy sang một bên vui vẻ chia nhau bánh mè.
Chỉ biết rằng bọn họ đã gom đủ một đồng rưỡi, có thể nếm thử mùi vị hấp dẫn của bánh mè rồi.
Bọn trẻ không biết thế nào là ăn ngon mặc đẹp.
Mùi thơm phưng phức đến mức dường như cả ngọn núi đều có thể ngửi thấy.
Lâm Chu che giấu sự xót xa trong mắt, cậu nở nụ cười rồi lấy bánh mè cho bọn trẻ.
Bọn trẻ không cảm nhận được tâm trạng dần trâm xuống của Lâm Chu, mà ngược lại, sự chú ý của bọn trẻ hoàn toàn bị thu hút bởi mấy cái bánh mè trong lò nướng.
Lâm Chu không tiếc chút bánh mè này, cậu lập tức có ý muốn tặng bánh mè cho các em, nhưng người ta quá đông, cậu không thể tặng hết được, có người nhận được, có người lại không nhận được. Còn có cả phụ huynh mấy đứa trẻ đã trả tiền mua bánh mè.
Làm không tốt, còn xảy ra tranh chấp.
Lâm Chu muốn làm gì đó cho mấy đứa trẻ vùng núi, cậu có thể về nhà suy nghĩ kỹ, nhưng kinh doanh là kinh doanh.
Lâm Chu bán hàng lâu như vậy, cũng có lúc tốt bụng, nhưng không phải lần nào tốt bụng cũng có kết quả tốt.
Dần dần, Lâm Chu đã tách biệt kinh doanh và tình người. ...
Sự náo nhiệt dưới chân núi cũng thu hút sự chú ý của mấy giáo viên trên núi.
Học sinh đã tan học, giáo viên cũng tan làm rồi.
Nghe thấy âm thanh, mấy giáo viên tưởng rằng học sinh đánh nhau.
Trẻ con nghịch ngợm đánh nhau là chuyện thường.
Là giáo viên, để tránh học sinh bị thương, chắc chắn phải chú ý ngăn cản nhiều hơn.
"Âm thanh lớn như vậy, không được, tôi phải đi xem thử, đừng để bọn trẻ đánh nhau."
Âm thanh dưới chân núi còn có thể truyền đến trên này, có thể thấy được âm thanh rất lớn.
Mấy giáo viên đang dọn dẹp đồ đạc thấy vậy cũng đi theo.
Bọn họ đi chưa được bao lâu thì đã nhìn thấy một đám học sinh tập trung một chỗ, lập tức chạy đến.
"Tan học rồi không vê nhà mà làm gì thế, mấy cái đứa này!"
Vừa nghe thấy giọng nói của giáo viên, nhóm học sinh tụ tập quanh đó lập tức tản ra giống như ong vỡ tổ.
Vừa chạy vừa hét lên rằng giáo viên đến rồi.
Bỗng chốc, phía trước quầy hàng náo nhiệt lúc nãy, chỉ còn lại Lâm Chu và quầy bánh mè lộ ra ngoài, cậu ngượng ngùng nhìn mấy giáo viên chạy đến.
Mấy giáo viên cũng rất bối rối khi nhìn thấy Lâm Chu và lò nướng bánh mè xuất hiện.
Không phải đánh nhau sao?
Không phải đánh nhau là được rồi.
Mấy giáo viên yên tâm không hẹn mà cùng thả chậm bước chân, vẻ mặt cũng dịu lại.
Trẻ nhỏ chính là nhóm người giỏi nhìn sắc mặt người khác nhất.
Thấy vẻ mặt ôn hòa của mấy giáo viên, các em lại không sợ nữa, ríu rít kể chuyện bánh mè với mấy giáo viên.
"Thây Vương, bánh mè này ngon lắm ạ, lúc nấy bạn Tống đã mua cho chúng em ăn chung đó, em chưa từng ăn được bánh mè nào ngon như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận