Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 680: Khá lắm, đây là chuẩn bị cho khách hàng của ông chủ Lâm đấy à? (1)

Chương 680: Khá lắm, đây là chuẩn bị cho khách hàng của ông chủ Lâm đấy à? (1)Chương 680: Khá lắm, đây là chuẩn bị cho khách hàng của ông chủ Lâm đấy à? (1)
"Nghe nói miến ở đây làm thủ công đấy! Được làm từ đậu xanh, ngâm đầu trước rồi xay nhuyễn bằng cối đá. Tôi thấy trên chợ sáng có bán miến đậu xanh này, chờ cuối chuyến du lịch tôi sẽ mua một ít về. Miến ở đây ngon hơn chỗ chúng ta thật, có cảm giác rất chính tông."
Khi người phương nam ra bắc, mỗi khi ăn được món miến bình dân đều cảm thấy mới lạ.
"Ngày mai tôi phải đến mới được, sáng nay tôi ngủ quên mất. Thiệt là không thể xếp hàng mua canh miến của ông chủ Lâm luôn!"
"Tôi nghe người ta nói, nhóm người đến sớm nhất là vào 3 giờ sáng đấy."
"Phắc, sớm vỡi lúa! Ăn canh miến mà cũng trâu bò như vậy, còn để người khác sống không đây!"
"Có những người xuống máy bay từ rạng sáng rồi đến thẳng đây chờ mua canh miến nữa, còn dữ dằn hơn cả nhóm kia. Chúng ta ăn không được là chuyện bình thường."
"Không được, ngày mai tôi phải đến sớm mới được!"
"Ể, tuyết rơi rồi kìa, đẹp quá đi!"
Cảm nhận niềm vui được đắm mình trong tuyết.
Hôm nay, thời tiết bắt đầu lạnh từ sáng sớm, hệt như sắp có tuyết rơi.
Sau khi thu quầy, Lâm Chu quay về ăn cơm, nghỉ ngơi.
Một nhóm khách du lịch ngồi trong lều, bưng canh miến trong tay, nhìn tuyết rơi ngoài ven đường, thật sự vô cùng hưởng thụ. ...
Gần đến trưa, trận tuyết này mới lất phất rơi xuống.
Trên đường, cậu nhìn thấy tuyết rợp trời, phấn khích đến nỗi không thèm mở ô trên xe ba bánh, cứ thế đội tuyết về đến nhà.
Dự báo thời tiết của Bạch Hà chuẩn thật!
Sau khi về, cậu tắm rửa, ngâm mình một hồi, chẳng mấy chốc, cơ thể lạnh cóng do ở ngoài trời trong thời gian dài của cậu đã ấm lên lại.
Lâm Chu bất đắc dĩ đi vào ngâm mình.
Gần đây cậu đều quầy bán hàng rất lâu.
Sau đó, cậu bị các dì nhét vào phòng tắm, bảo cậu mau mau tắm rửa. Sao cậu có thể đội tuyết về thế này!
Trên cơ bản, buổi chiêu Lâm Chu dành để nghỉ ngơi.
Đương nhiên thời gian bày quầy bán hàng sẽ dài hơn.
Đặc biệt là lúc cậu thu quầy, nhóm khách hàng không nỡ để cậu đi, làm cứ như sắp sửa chia tay không bằng.
Khách hàng chủ yếu đều là khách du lịch từ nơi khác cố ý đến tìm cậu. Lúc bày quầy bán hàng, cậu không chỉ phải nấu miến mà còn phải trả lời các câu hỏi của khách hàng, còn có người muốn chụp ảnh chung cũng làm trì hoãn một chút thời gian.
Cậu cũng ngủ sớm, khoảng 5 giờ đã đi ngủ.
Nhìn thấy những chủ quầy ở chợ sáng ngày càng hốc hác, Lâm Chu cảm thấy nếu không nhờ cậu có thể lực tốt, e rằng cũng đã mệt sấp mặt. ...
Hiện giờ, mỗi ngày cậu phải tiếp đãi lượng khách nhiều hơn hẳn lúc còn ở Giang Đông.
Nhưng khi cậu đối diện với khách hàng kéo đến hết đợt này đến đợt khác, cậu vẫn cảm thấy mình đã nông nổi khi tự để lộ thân phận.
Mỗi ngày trải qua vô cùng trọn vẹn.
Cậu từng nghĩ khi Bạch Hà trở nên nổi tiếng sẽ có rất nhiều người tìm đến nhưng không nghĩ mọi người sẽ đến ùn ùn đông nghịt thế này.
Đến khoảng 12 giờ đêm sẽ thức dậy, chuẩn bị nguyên liệu.
Một bên khác, sau khi kết thúc phiên chợ sáng.
Cục Văn hóa và Du lịch sắp xếp người đến xây dựng lại chợ sáng.
Chỉ thấy một đám người dựng nhà sưởi ấm trên đường đối diện với quầy hàng của Lâm Chu.
Động tác gõ gõ đập đập này thu hút các chủ quây đang dọn hàng.
Hỏi đến thì biết là họ đang lắp đặt nhà sưởi ấm.
Nhóm chủ quây mặt mày nhăn nhó, bọn họ đã sinh hoạt ở Bạch Hà nhiều năm như vậy cũng không thấy ai đến lắp đặt nhà sưởi ấm bên đường.
Vẫn là ông chủ Lâm có thể diện, tuyết vừa rơi đã có người đến lắp đặt nhà sưởi ấm.
À, không đúng, không chỉ ông chủ Lâm mà còn rất đông khách du lịch đến từ phương nam nữa.
Có lẽ vì đang có tuyết rơi, hơn nữa nếu những người xếp hàng trước quầy của ông chủ Lâm quá lâu, chỉ sợ họ sẽ đông cứng mất.
Lắp đặt nhà sưởi ấm cũng tốt.
Mấy người này cũng không vội rời đi.
Lại chuyển một cái máy lấy số cho suất ăn đến.
Khá lắm, đây là chuẩn bị cho khách hàng của ông chủ Lâm đấy à?
Nhóm chủ quầy vây xem cả buổi hơi tan vỡ. ...
Sắp đến 12 giờ khuya.
Biệt thự của Lâm Chu đèn đuốc sáng trưng.
Quản gia Tôn thấy Lâm Chu thức dậy, xuống lầu, bỏ công việc đang làm trong tay xuống, cầm ấm nước sôi qua, hòa nhã hỏi.
"Cậu chủ, nguyên liệu đều đã chuẩn bị xong. Bữa sáng cậu muốn ăn gì? Để tôi chuẩn bị, hay là cậu muốn tự làm ạ?"
Bọn họ làm việc trong biệt thự, chủ yếu là vây quanh Lâm Chu.
Về cơ bản, phải hoàn thành một số công việc trước khi Lâm Chu thức giấc.
Lâm Chu gật đầu, bày tỏ để cậu tự làm.
Cậu ngủ đủ giấc, rời giường hầm nước canh, trong lúc đó cũng làm bữa sáng cho tỉnh táo.
"Ăn canh miến mấy ngày rồi. Sáng nay chúng ta ăn chút cháo đi."
Hầu như tuần nào Lâm Chu bán món gì sẽ ăn món nấy.
Nhưng không thể ăn mãi một thứ.
Dù món ăn ngon cách mấy, ăn nhiều rồi sẽ dân mất đi hứng thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận