Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 833. Cậu ta đã quá quen thuộc tay nghề này!



Chương 833. Cậu ta đã quá quen thuộc tay nghề này!




Cực kỳ thỏa mãn cơn thèm ăn của cậu ta vào lúc này, đủ làm tâm trạng cậu ta hết sức vui vẻ.
Gà ta chất lượng được nướng lên ngay sau khi giết thịt.
Chỉ khi ăn mới cảm nhận rõ hương vị tươi ngon.
Thậm chí còn tươi đến mức không cần nêm thêm nước cốt gà và bột ngọt để cho ra vị ngon đậm đà, chỉ cần một ít mùi vị nguyên bản của nguyên liệu cũng đủ để đầu lưỡi người ta run lên.
Kết hợp với tay nghề nêm nếm cao siêu của Lâm Chu, từng thớ thịt gà đều ngon lành, vừa tươi vừa thơm, làm người ta khó mà cưỡng lại được.
Trong nhóm lớp cũng đang sôi trào vì dòng tin nhắn của Hướng Thiện.
Cái vận may chết tiệt gì đây!
Ai có thể may mắn như họ, vậy mà biết được vị trí của ông chủ Lâm hai tuần liên tiếp.
Nhất thời, trong nhóm không ai nói gì, ngược lại mọi người bắt đầu giành vé.
“Ông chủ Lâm đúng là biết tìm chỗ bán ghê! Gần đây, Cáp Nhĩ Tân đang hot hòn họt, người đến đó du lịch cực kỳ đông, ngay cả vé xe cũng rất khó giành.”
“Khá lắm, tôi vừa xem vé tàu cao tốc, chẳng những hôm nay hết vé, mà ngày mai, ngày mốt đều không còn. Làm sao bây giờ?”
“Vé máy bay cũng hết sạch!”
“Đây không phải là muốn mạng chúng ta à? Tụi mình ghép xe đi chung được không?”
“Tình huống gì đây!?”
“Tôi cũng muốn ăn gà ăn mày! Hướng Thiện ca ca, có giới hạn lượng mua không? Có thể mua một con về cho các bạn học được không? Chuyển phát nhanh, ship COD, vận chuyển bằng đường hàng không cũng được!”
Khoảng cách quá xa, các bạn học cảm thấy không thể đuổi kịp lập tức sôi nổi lên.
Mọi người bắt đầu nghĩ cách.
Nếu có thể vận chuyển bằng đường hàng không thì tốt rồi. Hiện giờ đang là giữa đông nên dù giao hàng vào hôm sau, đồ ăn cũng không hỏng, có thể cho thêm túi đá vào để giữ tươi.
Có khi còn nhanh hơn chạy thẳng đến hiện trường.
Hơn nữa, muốn đến được Cáp Nhĩ Tân ngay trong ngày mai hơi khó.
Hướng Thiện thật sự chưa hỏi về vấn đề này.
Dưới tình huống chưa thể xác định chủ quầy hàng có phải ông chủ Lâm không, Hướng Thiện chỉ muốn mua một con nếm thử mùi vị.
Bây giờ đã nếm ra được, cậu ta thấy tin nhắn trong nhóm thì vội vã đóng gói gà ăn mày trong tay rồi chạy đến trước mặt ông chủ Lâm hỏi chuyện giới hạn lượng mua.
“Ông chủ có giới hạn lượng mua không ạ?”
Về phần tại sao cậu ta đã nhận ra đây là ông chủ Lâm nhưng vẫn chỉ gọi ông chủ thì đó chính là trực giác của đàn ông.
Mặc kệ tại sao ông chủ Lâm không chịu thừa nhận thân phật thật của mình.
Nhưng ông chủ Lâm chắc chắn có lý do riêng.
Cậu ta chỉ cần ăn được món ngon do ông chủ Lâm làm là đã hạnh phúc lắm rồi!
Hơn nữa, trong trường hợp mọi người chưa biết đây là quầy hàng của ông chủ Lâm đang rất nổi tiếng trên mạng mà lúc này đã có rất nhiều người xếp hàng.
Nếu để người khác biết được là quầy hàng của ông chủ Lâm thì xong luôn! Đến lúc đó, há chẳng phải không ăn được nữa à!
Trải qua kinh nghiệm giành cơm chân giò kho tuần trước, Hướng Thiện đã tự học thành tài, hiểu rõ quy tắc.
Bài viết truyền kinh nghiệm của khách hàng ruột ở Giang Đông rất có ích với cậu ta.
Hiện tại, cậu ta đang đứng trước quầy hàng của ông chủ Lâm, chờ đợt sóng khách hàng này kết thúc lại đi thắt chặt quan hệ với ông chủ Lâm.
Bởi cậu ta nói mà, sao có thể có người giống ông chủ Lâm đến thế được!
Hóa ra đúng là ông chủ Lâm thật!
Lâm Chu cảm nhận được ánh mắt của Hướng Thiện, cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Người này sao thế nhỉ? Đã ăn xong gà ăn mày rồi còn nấn ná mãi không chịu đi.
Cậu ta cứ nhìn cậu chằm chằm, chẳng lẽ đang nghi ngờ cậu là ông chủ Lâm?
Nghĩ vậy, Lâm Chu bỗng cảm thấy chột dạ, không dám đối mặt với Hướng Thiện.
Đây là lần đầu tiên cậu không thừa nhận thân phận mình trước mặt khách hàng ruột.
Không quen cho lắm.
Khụ khụ.
Bán hết hai lô gà ăn mày, xung quanh quầy hàng của Lâm Chu không còn vị khách nào.
Hướng Thiện tìm được cơ hội, nhanh chân bước đến trước mặt Lâm Chu.
“Ông chủ Lâm, em biết anh chính là ông chủ Lâm nha! Khà khà, em ăn một miếng là nhận ra tay nghề của anh ngay.”
Lâm Chu:...
Oải chưởng, chủ quan rồi!
Mồm miệng của mấy khách hàng này lợi hại thật, chỉ dựa vào hương vị cũng có thể nhận ra cậu.
Tuy trong lòng Lâm Chu đang spam dữ dội nhưng bề ngoài cậu vẫn tỏ vẻ bối rối.
“Hả? Tôi thật sự không phải ông chủ Lâm gì đâu mà!”
Lâm Chu giả vờ rất giống, nét nghi ngờ hiện rõ trong mắt.
Nhưng Hướng Thiện lại chỉ nhìn cậu với vẻ mặt: Để em lẳng lặng xem anh diễn.
Làm Lâm Chu suýt nữa đã không thể giả vờ tiếp.
“Em hiểu, em hiểu, ông chủ Lâm nói không phải thì chính là không phải.”
Hướng Thiện không phải người so đo.
Suy cho cùng, có ăn là được.
Vẫn là quan tâm tới chính sự cốt yếu hơn.
Cậu ta nhìn quanh bốn phía, xác nhận không có ai nghe lén bọn họ nói chuyện, nhỏ giọng dò xét: “Ông chủ Lâm có giới hạn lượng mua không?” Hết chương 833.



Bạn cần đăng nhập để bình luận