Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 353: Ăn hàng không tích cực, tư tưởng có vấn đề

Chương 353: Ăn hàng không tích cực, tư tưởng có vấn đềChương 353: Ăn hàng không tích cực, tư tưởng có vấn đề
Ông chủ Lâm chân thành không lừa dối khách hàng, khách hàng cũng sẽ không cô phụ tay nghề của ông chủ Lâm.
Mỗi lần có tin về ông chủ Lâm, đó chính là toàn thể hoạt động, đến mức xin nghỉ cũng phải chạy đến ăn luôn.
Người đàn ông giữa đội ngũ thấy đều sắp chín giờ rồi mà còn chưa đến lượt mình, bèn khẽ cắn môi gọi điện thoại cho sếp.
"Alo? Quản lý tôi bị kẹt xe rồi, có thể sẽ phải đến muộn một chút. Sáng sớm kẹt quá, ngại ghê ấy, thực sự hết cách rồi, trên đường quá kẹt luôn!"
Quản lý bên đầu kia điện thoại nhíu mày, cũng không nói gì: 'Lần sau kẹt xe thì ra cửa sớm chút."
"Tôi hiểu tôi hiểu, quản lý yên tâm đi."
Sau khi gọi xong, người đàn ông mới thở phào nhẹ nhõm, giờ có thể yên tâm xếp hàng rồi.
Chủ yếu là anh đã đợi lâu như vậy, nếu như chưa mua được đã phải rời đi, chẳng phải là thiệt thòi muốn chết à.
Khách hàng phía sau còn đang giương mắt nhìn.
"Vãi, sắp chín giờ rồi, tôi cũng phải gọi điện thoại xin nghỉ đây."
Công ty cũng không nghiêm khắc đến nỗi muộn một tí thôi cũng không được.
Thời điểm đi làm buổi sáng, lý do xin nghỉ tốt nhất chính là kẹt xe.
Nghe thấy tiếng người đàn ông gọi điện thoại xin nghỉ, một khách hàng cũng mở điện thoại di động lên, thấy cũng sắp đến giờ nên lập tức gọi điện thoại.
Rất nhanh, một đống người đầu tiên đã cầm xiên que bắt đầu ăn.
Xiên que ông chủ Lâm làm đang ở ngay trước mắt, hương vị ngửi được thơm như thế, ai nhịn được chứt
"Chờ lát ha."
Ngày hôm qua cho đến giữa trưa cũng không có ai cả, cậu có đầy đủ thời gian để ghim xâu.
Ngày hôm nay còn chưa bày quầy đã có khách hàng đứng chờ nên cậu còn chưa kịp ghim xiên, hàng tôn không nhiều cho lắm.
Lâm Chu nhìn xiên que không ngừng giảm bớt, cũng rất nhức đầu.
"Ông chủ Lâm anh cứ chiên xiên que là tốt rồi, đừng chiên cháy xiên que của tôi nha. Để tôi ghim xiên cho, cái này tôi biết."
Lâm Chu bớt thời giờ lấy thùng giữ tươi trên xe xuống, bên trong còn có nguyên liệu nấu ăn chưa ghim vào xiên.
Khách hàng chờ xiên que bên cạnh thấy Lâm Chu còn muốn tranh thủ thời gian ghim xiên, lập tức tích cực nhận việc.
Mắt thấy bắp cải, nấm bào ngư cũng sắp hết.
"Đúng đúng, tôi cũng có thể ghim xiên, anh cứ chuyên tâm chiên xiên que là được."
Các khách hàng đã đứng ở một bên ăn nghe thấy thế, lập tức phản bác.
"Sáng sớm mọi người còn chưa ăn gì mà, bụng rỗng ăn xiên que dầu mỡ lắm, dễ buồn nôn khó chịu đó."
Lâm Chu nhìn dáng vẻ không dằn nổi như vậy của mọi người, cũng rất bất đắc dĩ.
"Đúng thế, không ghim cũng không sao, chỉ cần chiên chín là được rồi. Ông chủ Lâm cứ chiên thẳng cho tôi đi, đừng lãng phí que tre làm gì."
"Buồn nôn thì chắc chắn là do dạ dày của tôi không tốt, đâu liên quan gì đến xiên que của ông chủ Lâm đâu."
Các khách hàng thấy Lâm Chu phải vừa chiên xiên que vừa ghim nguyên liệu, gấp gáp cực kỳ.
Lâm Chu nghe vậy, kinh ngạc nhìn khách hàng nói chuyện.
Đúng là người ghê gớm mài! "Ha ha ha ha, ông chủ Lâm anh cứ yên tâm đi, ăn không hết thì chúng tôi đóng gói mang đến công ty buổi trưa ăn."
"Có đạo lý, hâm nóng lại rồi, kẹp trong bánh để ăn, ngẫm lại là thấy sảng khoái rồi."
Mùi của xiên que tùy ý tản ra trong không khí.
Ngay lúc sáng sớm, khiến người qua đường đi làm không nhịn được phải nghiêng đầu nhìn lại.
Kết quả thấy một quầy hàng bán xiên que vào sáng sớm, vẫn còn có rất nhiều người xếp hàng nữa, cũng là chuyện mới lạ.
Cái thứ xiên que này không phải đều bán vào buổi chiều hoặc là buổi tối à.
Sáng sớm ăn cái đó, không chê dầu mỡ hả.
Người qua đường nhìn xong, lắc đầu rời đi.
Vội vàng đi làm, cũng không có thời gian dừng lại tìm tòi kết quả.
Nếu như là ngày nghỉ, nói không chừng sẽ có người thấy tò mò nên mua một phần nếm thử.
Có khách hàng giúp đỡ ghim xiên ở một bên.
Lâm Chu ngăn cản không được, cũng đành phải tùy bọn họ.
Cả đám vì mau chóng ăn được xiên que, đều nói không cần xiên, trực tiếp chiên là được, Lâm Chu còn có thể nói gì giờ.
Chỉ có thể động tác lưu loát nhanh chóng chiên cho mọi người thôi.
Hai cái chảo dầu đồng thời công tác.
Nguyên liệu trong tủ kính phải nói là tiêu hao nhanh cực kỳ.
Khiến các ông cụ bà cụ xem náo nhiệt ở một bên nhìn mà sốt ruột cực kỳ.
Không đúng, sao xiên que này sắp bán hết rồi thế?
Tống Thường đi đến viện dưỡng lão Hạnh Phúc thì thấy mẹ cô và các ông bà cụ đang mặt ủ mày chau ngồi ở hành lang.
Thế này là sao đây?
Viện dưỡng lão xảy ra chuyện lớn gì mà cô không biết à?
"Mẹ ơi-"
Tống Thường đứng ở cuối bậc thang, cất tiếng gọi Hồ Vân Tuệ.
Hồ Vân Tuệ nghe thấy giọng con gái mình, lúc này mới vui vẻ lên.
Bà vẫy tay chào mọi người rồi đi đến trước mặt con gái.
Bình thường, các ông bà cụ nhàm chán này thể nào cũng sẽ trêu ghẹo vài câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận