Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 95: Ban ngày nhớ nhung, đêm năm mơ thấy

Chương 95: Ban ngày nhớ nhung, đêm năm mơ thấyChương 95: Ban ngày nhớ nhung, đêm năm mơ thấy
"Hình như lúc nãy tớ nhìn thấy ông chủ bán bánh bao."
"Chắc là nhìn lầm rồi đi, tớ đâu có thấy tiệm bánh bao nào đâu."
Hiểu Lâm vừa nghe thấy bánh bao cũng quay đầu lại nhìn theo, sau đó thất vọng thở dài.
"Thôi từ bỏ đi, ông chủ đã không bày quây được một tuần rồi, nếu không phải đổi chỗ bày quầy bán hàng thì là không bán nữa.
Giả Lam vẫn cảm thấy bóng lưng của ông chủ lái xe ba bánh ban nãy rất giống với ông chủ quầy bánh bao trước đó.
Cô không có khả năng nhận sai được.
Thân hình cô nhung nhớ suốt một tuần nay, làm sao có thể nhận sai được.
Hiểu Lâm không đánh giá gì việc này.
Hơn nữa bây giờ người này muốn ăn gì, lựa chọn đầu tiên chính là bánh bao.
Chỉ sợ người này muốn ăn bánh bao đến mức phát điên luôn rồi.
Tuy bánh bao do ông chủ quầy bánh bao làm ăn ngon thật, cô cũng cứ luôn nhớ mãi không quên.
Mỗi ngày cứ đến lúc tan tầm là bị lôi kéo đi ra phố lớn ngõ nhỏ tìm quầy bánh bao.
Có trời mới biết mấy ngày trước đó cô đã phải trải qua những gì.
Nhưng vì ăn mà chạy khắp cả phố lớn ngõ nhỏ của thành phố như thế, cô không thể làm nổi.
Có câu nói hay lắm, ban ngày nhớ nhung, đêm nằm mơ thấy.
Hiểu Lâm: "..."
Kết quả là mang cô đi ăn sáng bằng bánh bao suốt một tuần liền, cuộc sống này đúng là không còn gì luyến tiếc!
"Không được, tớ càng nghĩ càng cảm thấy người bán kẹo hồ lô ban nãy chính là ông chủ bán bánh bao trước kia, chúng ta cùng đi xem đi."
Nói cái gì mà không ăn được bánh bao ngon miệng chính tông, vậy tìm vật thay thế cũng được.
Có người bán bóng bay, có người bán xiên que, xúc xích chiên, kẹo đường...
Lúc này Lâm Chu đã đi đến cửa một vườn bách thú ở gần đó, sẵn sàng bày quầy bán hàng.
Bên này có rất nhiều sạp hàng rong nhỏ.
Hiểu Lâm còn làm gì được bây giờ, không thể làm gì khác hơn là liều mình bồi quân tử, chấp nhận số phận quay đầu xe đuổi theo. ...
Còn có bạn cùng bán kẹo hồ lô.
Lâm Chu bày quây chưa được bao lâu đã có phụ huynh dắt con mình đi tới.
Nhưng bán cạnh người có quan hệ cạnh tranh với mình đúng là lúng túng thật.
Lâm Chu tin tưởng kẹo hồ lô mình làm chắc chắn là ăn ngon nhất.
Bày quầy bán hàng còn đụng hàng, của ai khó ăn người ấy xấu hổ.
Cho dù là thứ hai, vẫn có rất nhiều người mang trẻ nhỏ đến vườn bách thú chơi.
Lâm Chu cố ý tìm một nơi cách ông chú bán kẹo hồ lô kia xa một chút để bày quầy bán hàng.
Đứa trẻ kia đầu tiên là nhìn thấy quầy hàng bán kẹo hồ lô khác trước. Ông chú gánh cây rơm để cắm kẹo, bên trên đó cắm đầy kẹo hồ lô đỏ au, đúng là rất hấp dẫn người khác.
Nhưng phụ huynh nhìn toàn diện hơn, thấy hai quây hàng bán kẹo hồ lô.
Phụ huynh hào phóng không chút do dự lựa chọn quầy hàng của Lâm Chu.
Đồng thời còn giảng đạo lý với con mình. "Loại kẹo hồ lô bán ven đường đó toàn là bụi thôi, mất vệ sinh lắm, chúng ta mua cái trong tủ kính đi, sạch sẽ hơn nhiều."
Lâm Chu: "...
Lâm Chu tức khắc cảm nhận được chỗ xấu khi có mắt tốt và tai tốt.
Đứa bé kêu oa oa bị phụ huynh kéo xềnh xệch rời khỏi quây hàng của ông chú kẹo hồ lô.
Sau đó đoán chừng là ông chú bán kẹo hồ lô nghe thấy đối thoại của hai mẹ con này, lập tức nhìn qua phía Lâm Chu.
Khoảng cách này, nếu không uống dịch cải tạo gen, Lâm Chu dám khẳng định mình sẽ không nhìn thấy vẻ mặt của ông chú và không nghe thấy đối thoại của hai mẹ con.
Mua kẹo hồ lô thì mua kẹo hồ lô đi, so sánh ngay trước mặt người ta làm gì.
Đây không phải là kéo thù hận cho cậu à.
Tuy lời người mẹ này nói có đạo lý.
Loại kẹo hồ lô hoàn toàn không có biện pháp bảo hộ, chỉ trụi lủi cắm trên cây rơm đúng là sẽ bị dính bụi thật mà.
Khỏi cần phải nói, ven đường có không ít ô tô đi qua, từ đó sẽ sản sinh ra nhiều bụi, còn chưa nhắc đến thỉnh thoảng còn có xe tải đi qua nữa.
"Ông chủ, cho hai xâu kẹo hồ lô."
Đứa nhỏ gào khóc nhìn rõ kẹo hồ lô trong quầy thủy tỉnh, nghe mẹ nói mua thì lập tức nín bặt.
Nhìn tư thế không mua thì sẽ khóc mãi ấy, Lâm Chu cảm thấy đau đầu cực kỳ.
Dù cho cậu là người làm ăn cũng sợ gặp phải loại tình huống như này lắm.
Giọng của đứa trẻ khi gào khóc thật sự rất đau tai, lại còn chói vô cùng.
Nói chung là âm thanh có thể khiến cho người ta khó chịu.
"Có ngay, lấy vị nào ạ."
"Lấy hết!"
Đứa trẻ nhìn Lâm Chu, nói như chém đinh chặt sắt.
Ánh mắt kia còn phải chân thành và kiên định hơn cả tuyên ngôn khi nhập đảng nữa.
Trẻ con mới lựa chọn, người lớn muốn tất.
Những lời này đặt lên người đứa trẻ đó rất có sức tin phục.
Một giây sau, đứa trẻ sục sôi ý chị bị mẹ mình đập cái bộp.
"Lấy cái gì mà lấy. Nhiều thế này, con có ăn hết được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận