Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 124: Đồ ăn ngon thế này mà ăn một mình chẳng phải là phụ nó sao (2)

Chương 124: Đồ ăn ngon thế này mà ăn một mình chẳng phải là phụ nó sao (2)Chương 124: Đồ ăn ngon thế này mà ăn một mình chẳng phải là phụ nó sao (2)
Anh cúi xuống nhìn kế hoạch còn chưa xem xong trong tay, trực tiếp khép lại nhét vào trong cặp, chuẩn bị tan tâm.
Công tác không vội, mang về nhà để tối làm cũng được.
Gà rán do Lâm Chu làm thì không thể không ăn.
Anh vội vàng tan tầm.
Trực tiếp mang đi trái tim của nhân viên trong công ty.
"Vãi, tình huống thế nào vậy. Cuồng công tác tan làm rồi á?"
"Ơ kìa, hôm nay không chiến đến 10 giờ à?"
"Nói bớt đi à? Lần trước tôi tan tâm lúc 11 giờ, thấy đèn trong phòng làm việc của tổng giám đốc vẫn còn sáng trưng."
Trương Minh Viễn vừa đi, giống như động lực tăng ca của các công nhân thoáng cái mất tăm luôn.
"Từ từ đã các anh em, tổng giám đốc đều đi rồi, chúng ta tan làm luôn không?"
Hôm nay lần đầu thấy tổng giám đốc đi sớm như thế, đều chưa kịp phản ứng.
Ngày thường, bởi vì tổng giám đốc cuồng công việc nên áp lực công việc của mọi người cũng lớn. Để tạo ấn tượng tốt cho tổng giám đốc, trên cơ bản mọi người đều tăng ca, dù sao tăng ca có tiền làm thêm giờ, còn có thể chỉ trả tiền xe, căn tin còn có bữa ăn khuya, mọi người không có việc gì cũng đều quen với việc làm thêm giờ.
Một câu nói trực tiếp làm mọi người trong nhóm trầm mặc.
Tan tâm tan tâm, đi luôn và ngay!
"Nghe nói gần đây tổng giám đốc đang yêu đương, không biết có phải đi hẹn hò với bạn gái không."
Kỹ năng tốt thì thôi đi, lại còn ăn ngon nữa chứ.
Cùng lúc đó, Trương Kiến Quân mang theo một hộp cua lớn đi đến nhà Lâm Chu, nhìn chảo rán bốc hơi nghi ngút trong sân mà nuốt nước bọt ừng ực.
Kỹ năng nấu nướng của Lâm Chu thật sự không còn gì để nói.
Chưa đến 8 giờ, đèn của tòa nhà tập đoàn Trương thị đã tắt hết cả, không còn ai ở trong. ...
Trương Kiến Quân biết Lâm Chu thích bày quầy bán hàng làm ăn, mấy thứ ông mang theo mỗi lần qua đây cơ bản đều là nguyên liệu nấu ăn, còn thuận tiện có thể có miếng cơm nữa.
"Còn chưa đến Tết trung thu mà đã có cua to rồi ạ?"
"Đây là một người bạn của chú tự nuôi đó, không bán ra ngoài, mỗi năm đều đưa tặng mọi người. Mùi vị cũng được lắm, chú mang đến cho cháu nếm thử."
Giữa trời mùa hè nóng nực, buổi tối ăn đùi gà rán ở trong sân, có ý cảnh phết đấy chứ!
"Vậy thì tốt quá, vừa vặn ăn đùi gà thôi thì có hơi nhàm chán, để cháu hấp một nồi cua ăn kèm."
“Trùng hợp ghê, anh cũng mang theo cua với rượu vang qua đây."
Cua to vàng rực ăn kèm với nước chấm được pha đặc biệt, đặt chung một chỗ với đùi gà rán thơm ngút ngát, bình thường mà lại không đơn giản.
Một bàn cơm tối rất đơn giản, nhưng lại cực kỳ hấp dẫn.
Chờ Trương Minh Viễn qua đây cũng đúng giờ ăn cơm.
Làm cho người nhìn thôi đã muốn ăn no nê rồi.
Cậu vừa nói như vậy, Trương Kiến Quân cũng đã bắt đầu chảy nước miếng.
Trương Minh Viễn và Trương Kiến Quân không hổ là cha con, không đi tay không đến mà cũng mang theo cua to và rượu vàng. Đến tháng 9, cũng nghĩa là sắp đến Tết trung thu rồi.
Quà cáp gần như đều là mấy món này.
Lâm Chu không có bạn bè gì ở thế giới này, không ngờ lại trước tiên cảm nhận được sức hút của ngày lễ.
Đợi đến ngày Tết trung thu, cậu sẽ tự mình xuống bếp làm một ít bánh trung thu để tặng lại.
Lâm Chu cười nhận lấy cua và rượu, mời mọi người mau ngồi xuống ăn tối.
Cậu còn định ăn gà rán uống bia, giữa trời tối mờ mịt thì vui lắm còn gì.
Nhưng có rượu hoa điêu thì càng cao cấp hơn, uống rượu hoa điêu nọ là tuyệt phối với cua to, độ ngon lại lên một tâng.
Ban đêm Lâm Chu còn phải đi bày quầy bán hàng nên không uống nhiều, nhắm một ly với cua to rồi đặt xuống.
Thời gian còn lại cậu chỉ chiến đấu với cua.
Bởi vì cậu hấp một nồi, Trương Minh Viễn lại cầm theo một rương qua đây.
Kết quả hai cha con họ chỉ chăm chăm gặm đùi gà rán, không sờ tới cua. Món này lại không thể để lâu, chỉ có thể để cậu ăn.
"Thơm quá đi!!!"
Cha con Trương Kiến Quân chỉ ăn hai con lúc đầu, sau đó đều nhắm thẳng đến đùi gà.
Cua to năm nào chẳng ăn, có gì ngon đâu. Đồ ăn Lâm Chu làm mới là thượng phẩm.
Trương Minh Viễn dứt khoát gắp đùi gà lên, cắn xuống một miếng to.
Đùi gà vừa rán xong, xốp giòn ngon miệng, cắn xuống một cái, lớp hoa bột bên ngoài rơi lả tả, đồng thời nước thịt gà cũng chảy ra.
Đùi gà rán hoàn toàn bị phong ấn, lúc này mới phóng ra hương vị thuộc về bản thân nó.
Một miếng đùi gà vào miệng, đúng là ngon đến mức khiến Trương Minh Viễn không tìm ra từ gì để diễn tả hình dung.
Làm sao để hình dung ra vị nước thịt vừa đúng độ kia chứ. Không nhiều không ít, đủ để ngon miệng, cùng là tỉnh hoa giống như nước canh của tiểu long baol
Gà rán này còn không giống gà rán lưu hành bây giờ bị bao trùm bởi các loại gia vị, cái gì mà vị cay, vị mù tạt vân vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận