Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 111: Cậu có thể chết, nhưng không thể nhục chết được! (1)

Chương 111: Cậu có thể chết, nhưng không thể nhục chết được! (1)Chương 111: Cậu có thể chết, nhưng không thể nhục chết được! (1)
Cậu không phải kiểu người có thể làm ra chuyện điên rồ như vậy chỉ vì đồ ăn, đương nhiên không tưởng tượng được sức mạnh của những người phàm ăn khủng bố nhường nào.
Mẹ nhóc béo đến đón con đang đứng gần đó, vừa định ghé mua kẹo hồ lô thì chứng kiến một màn đặc sắc này, hai mắt lập tức sáng rỡ. Cô không mua kẹo hồ lô nữa, chỉ lo đứng đấy hóng hớt.
Quào! Vụ gì đây?
Ban ngày ban mặt, hai người đàn ông lôi kéo dây dưa. Một người trong đó còn lên án ông chủ bán kẹo hồ lô phụ lòng nữa chứ.
Lượng drama trong này nhiều quá, ai đến kể rõ chỉ tiết với!
Những phụ huynh vốn ở cách xa quầy hàng của Lâm Chu cũng đang lần lượt lặng lẽ nhích đến gần chỗ cậu.
Thấy mẹ nhóc béo đang đứng đợi trước quầy hàng, họ tự giác đến xếp hàng sau lưng cô.
Lúc đầu họ không hề định mua kẹo hồ lô, nhưng vì muốn hóng drama quang minh chính đại nên cảm thấy mua một phần cũng được.
"Người anh em này, anh buông tôi ra trước đã. Anh làm thế này dễ khiến người khác hiểu lầm lắm. Tôi còn phải buôn bán nữa."
"Cậu không hiểu tâm trạng của khách hàng chúng tôi đâu."
Cậu đành buồn bực hô lên: "Tôi biết mà!"
Lâm Chu bị lôi kéo, vẻ mặt đầy tuyệt vọng, cố gắng rút tay về nhưng không rút nổi.
"Chúng tôi đợi từ lúc tan làm đến khi trời tối mịt vẫn không thấy cậu đâu. Nỗi tuyệt vọng đó chả khác gì chết đói cả!"
Bánh bao cậu làm ngon thế nào chẳng lẽ cậu không biết?
"Đương nhiên là tôi tìm cậu để mua bánh bao ăn rồi! Cậu không biết bánh bao cậu làm ngon đến mức nào à!"
Nghe đến đây, rốt cuộc các phụ huynh đã hiểu ngọn nguồn sự việc.
Thanh danh trong sạch của cậu bị hủy hoại trong phút chốc rồi!
"Ấy chết, ngại ghê, tại tôi kích động quá. Ông chủ, sao cậu không đến Hoa Quả Sơn bán bánh bao nữa vậy? Ngày nào chúng tôi cũng tìm cậu."
Lâm Chu thấy nhóm phụ huynh đang vây xem trước quây hàng thì mặt mũi đỏ bừng.
"Ngày nào cũng làm bánh bao thì có gì thú vị chứ! Tuần này tôi bán kẹo hồ lô."
Bây giờ chỉ còn một vấn đề.
Bánh bao kia mùi vị thế nào?
Thì ra trước đó ông chủ bán kẹo hồ lô từng bán bánh bao ở Hoa Quả Sơn. Vì bánh bao quá ngon nhưng sau đó cậu không bán nữa nên rất nhiều người rủ nhau tìm cậu, cuối cùng đã tìm được ở đây.
Lâm Chu nhìn Phương Tuấn đã bình tĩnh lại thì vội rút tay về, lui ra sau mấy bước, kéo dài khoảng cách với người đàn ông trước mắt.
Số kẹo cô mua trước đó đã bị cô ăn sạch trước cả khi về đến nhà nữa. Ban đầu cô định phần cho con trai hai xâu, kết quả là vừa ăn đã quên hết mọi thứ, không thể dừng được.
Mẹ nhóc béo đứng xếp hàng trước quầy hàng nghe vậy lập tức không vui.
"Ông chủ, cậu đứng núi này trông núi nọ quá đấy, kẹo hồ lô làm sao ngon bằng bánh bao được!"
Cậu có nên thuê vệ sĩ đề phòng bất trắc không nhỉ!
Kẹo hồ lô ăn ngon thế cơ mài Có đôi khi một người bày quầy bán hàng thật sự rất bất lực mài
Càng ăn càng thấy ngon!
Bây giờ cô nghe có người nói kẹo hồ lô không ngon bằng bánh bao bèn lập tức xen vào câu chuyện, biện hộ cho kẹo hồ lô.
"Sao kẹo hồ lô lại không ngon bằng bánh bao được! Kẹo hồ lô do ông chủ làm ngon số dách luôn đấy nhá!"
"Cô chưa từng ăn bánh bao do ông chủ làm mới nói vậy. Khách hàng ở Hoa Quả Sơn chúng tôi tìm ông chủ hơn một tuần nay rồi, ngày nào cũng có người đến Hoa Quả Sơn ngồi chờ. Không ngờ ông chủ vậy mà đổi nghề đi bán kẹo hồ lô"
Phương Tuấn nhìn Lâm Chu như thể đang nhìn gã đàn ông phụ bạc.
Lâm Chu ngậm miệng không đáp.
Cậu thầm lẩm bẩm, không chỉ bán mỗi kẹo hồ lô thôi đâu, còn bán cháo nữa.
Nhưng trực giác nói cho cậu biết không nên nói lời này ra, nếu không cục diện sẽ càng thêm khó giải quyết.
Chỉ có thể hoà giải đôi bên, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
"Anh ơi, anh ơi-"
"Anh ơi anh, em muốn ăn kẹo hồ lô -"
"Aaa, em muốn là người đầu tiên mua kẹo hồ lô."
"Anh ơi, anh ơi, anh ơi..."
Lần đầu tiên trong đời Lâm Chu nhìn các bé học sinh tiểu học lao thẳng đến chỗ mình sau giờ tan học mà vui sướng đến thế.
Các bạn nhỏ cứu tinh đến rồi!
Cậu cảm thấy cảnh tượng trước mắt hệt như khoảnh khắc anh em Hồ Lô ồn ào gọi ông ơi vậy.
Cậu nhìn bọn trẻ chạy ào đến với ánh mắt đầy trìu mến.
Nhóm học sinh tiểu học vừa chạy đến, thấy người lớn đang tập trung trước quây hàng của Lâm Chu thì dừng bước.
Các bạn nhỏ thấy họ không mua kẹo hồ lô thì sốt ruột.
"Dì ơi, mọi người nhanh lên được không? Chúng cháu đang chờ đây ạ.”
Nhóm học sinh tiểu học rất lễ phép, thấy phía trước có người bèn đến xếp hàng sau đội ngũ.
Có người lớn hóng drama xong hài lòng rời đi, bấy giờ mới sực nhớ phải đi đón đứa nhỏ nhà mình nên vội nhường vị trí lại cho các bạn học sinh vừa tan học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận