Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 260: Cô tưởng bọn tôi không muốn hả? (2)

Chương 260: Cô tưởng bọn tôi không muốn hả? (2)Chương 260: Cô tưởng bọn tôi không muốn hả? (2)
Chất lượng của chân giò hôm nay mới mẻ tốt hơn trước, ngoại trừ thịt ba chỉ, bắp bò, bao tử bò ra, Lâm Chu còn mua thêm 6 cái chân giò lớn. Hầm chân giò đến mềm mụp ngon lành, dùng để làm bánh cuốn thịt kho cũng rất tốt.
Mỗi lần cậu đi chợ thấy nguyên liệu nấu ăn tốt và tươi mới cứ không nhịn được muốn mua về làm đồ ăn.
Từ khi có hệ thống, Lâm Chu phát hiện mình càng ngày càng thích ăn hơn.
Rõ ràng trước đây cậu có tham ăn như vậy đâu.
Bây giờ thì trong đầu toàn là đồ ăn và đồ ăn.
Chắc là do trước kia chưa ăn qua món nào ngon, cho nên mới không có dục vọng ở phương diện này.
Hiện tại có kỹ năng nấu nướng level max, cậu ăn thức ăn do mình tự làm mới cảm nhận được cái gì gọi là ngon miệng.
Nguyên liệu nấu ăn hơi nhiều, một cái thùng sắt đều không kho hết được.
Chờ nhào bột xong, Lâm Chu lấy đồ ăn chay bắt đầu điều vị.
Sau đó lại đi nhào bột.
Cắt khoai tây sợi, dưa chuột thái sợi, rong biển, mấy việc này đều là việc mất nhiều thời giờ.
Lượng thịt kho nhiều hơn nên đương nhiên Lâm Chu cũng nhào nhiều bột hơn, tương tự cũng cần nhiều rau dưa.
Bên cạnh là các dì đang rửa rau, quản gia đang cắt khoai tây sợi.
Kỹ thuật thái rau của quản gia Tôn không tệ, cơ bản là đều tăm tắp, cùng một kích cỡ.
Lâm Chu kho hẳn hai nồi.
Cứ bận rộn như vậy đến hết buổi trưa.
Số rau dưa còn lại Lâm Chu đều chế biến mỗi loại đồ ăn theo kiểu rau trộn, mỗi loại vị đều không giống nhau.
Có thể thấy được sự nghiêm túc của Lâm Chu đối với thức ăn.
Rau dưa cần dùng trong bánh cuốn thịt kho, ngoại trừ hành tây thái sợi, cà rốt, ớt xanh, dưa chuột, rau xà lách là ăn sống ra.
Ăn uống no đủ xong, Chu Lâm lại chuẩn bị bày quán.
Mọi người không ăn sáng, lại luôn chân luôn tay đến tận giờ này chính là để bụng đợi món cơm đĩa chân giò kho này.
Chu Lâm nấu rất nhiều, còn đưa qua cho chú Trương một phần siêu lớn, hai cha con họ ăn đến hai bữa cũng còn dư.
Bữa trưa hôm nay của họ không phải là bánh cuốn thịt kho mà là cơm đĩa với chân giò kho.
Nhìn trời nắng gắt bên ngoài, Lâm Chu mới bước ra khỏi biệt thự đã cảm nhận được cái nóng đập vào mặt.
"Người có tiền cũng không dễ dàng nhỉ, giữa trưa mà còn phải đi ra ngoài bày quầy bán hàng, nóng cỡ nào chứ!"
Lâm Chu cổ vũ bản thân xong rồi đâm đầu vào ánh nắng gắt, lái xe ba bánh xuất phát.
Kiên trì thêm hai ngày nữa, chủ nhật này không cần bày quầy bán hàng, có thể nghỉ ngơi rồi.
Cậu vẫn thích mùa xuân và mùa thu nhất, không lạnh không nóng, rất thích hợp để đi ra ngoài bày quầy bán hàng.
Bảo vệ ở cửa nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Chu, trong ánh mắt mang theo vẻ thương hại.
Lúc nào thời tiết mới lạnh đây!
Anh vừa nói thế, đồng nghiệp bên cạnh lập tức quay đầu nhìn anh đầy kinh ngạc.
Chờ đã, một bảo vệ lương tháng mấy ngàn như anh đi thương thay người có tiền ở biệt thự lớn xa hoa á?
Anh không có bệnh đấy chứ? Người ta cam tâm tình nguyện bày quầy bán hàng, đó là sở thích, anh đứng đó đáng thương người ta làm cái quỷ gì!
Đồng nghiệp một lời khó nói hết, trợn trắng mắt.
Không thèm tính toán với đồ đần!...
Cùng lúc đó, Văn Nam thấy Tiểu Vương lại chuẩn bị giả vờ bị bệnh đi ra ngoài mua bánh cuốn thịt kho, thực sự rất bất đắc dĩ.
"Anh coi ông chủ là đồ ngốc à?"
Tiểu Vương sửng sốt.
Chẳng lẽ không đúng ư?
Văn Nam:...
"Anh đi đi, có bị mắng tôi mặc kệ anh đó."
Sắp đến tết trung thu rồi, đang lúc công ty vội vàng chạy KPI, ông chủ đều hận không thể để một người làm việc của hai người, có thể cho anh xin nghỉ hai buổi trưa liên tục cũng đã là cực hạn rồi.
Ngày hôm nay còn xin nghỉ, không có gì bất ngờ xảy ra chắc chắn sẽ bị chửi cho coi.
Văn Nam thấy Tiểu Vương không nghe khuyên bảo, lại ôm bụng đi phòng làm việc của ông chủ, thản nhiên thở dài.
Anh rất hoài nghi việc gặp được ông chủ Lâm vào đầu tuần đã tiêu hao hết vận khí tuần này của anh.
Nếu không tại sao từ hôm thứ ba đi làm đã bắt đầu vội vàng chẳng có tí thời gian rảnh nào thế.
Ngày nào cũng tăng ca thì không nói, đến cả thời gian nghỉ trưa cũng dùng cho việc gọi điện thoại với các khách hàng, căn bản là không có thời gian đi mua bánh cuốn thịt kho chỗ ông chủ Lâm. Cũng may mà lúc đó mình bao trọn quán, mua sạch sành sanh.
Nếu như thêm số tiền tăng ca cũng coi như phát tài, vậy lời ước phát tài anh thuận tiện cầu nguyện cũng coi như thành hiện thực.
Chùa Thường Trung đúng là linh thật, đợi tuần sau được nghỉ mình lại đi bái tiếp!
Nghe nói trước khi bái Phật còn phải chú ý những gì nữa, cậu không hiểu cho lắm, đến lúc đó lên mạng tìm tòi kiếm trọng điểm coi sao.
Không bao lâu sau Văn Nam thấy Tiểu Vương bước ra khỏi phòng làm việc của ông chủ với vẻ mặt đau khổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận