Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 222: Thằng nhóc cậu biết ăn quá nhỉ!

Chương 222: Thằng nhóc cậu biết ăn quá nhỉ!Chương 222: Thằng nhóc cậu biết ăn quá nhỉ!
Tuy Lâm Chu không rõ tình huống, nhưng căn cứ nhắc nhở của bản đồ hệ thống, trực tiếp tăng tốc ở một khu vực ngã tư đèn xanh đèn đỏ, lúc đèn vàng lấp lóe thì vượt qua đường cái, bỏ lại chiếc xe phía sau.
Cách biệt một ngã tư cộng thêm Lâm Chu đổi tuyến đường và gia tốc.
Khách hàng phía sau không thể đuổi kịp, kế hoạch bị buộc chết non.
Anh ta vốn cho rằng mình quả thực thông minh tuyệt đỉnh, lại tìm được cách hay như vậy.
Thẳng đến lúc này, anh ta mới ý thức được, sợ không phải chưa có ai nghĩ đến cách này, mà là không ai có thể đuổi kịp xe ba bánh của ông chủ Lâm!
Cũng không phải, sao xe ba bánh đó của ông chủ Lâm chạy nhanh thết
Lâm Chu thành công về đến nhà căn bản không để khúc nhạc đệm nhỏ trên đường trong lòng.
Về đến nhà ăn cơm, nghỉ ngơi sau đó cậu mang theo thiết bị, còn xách theo cá kho cơm rượu, cá xông khói cho Phan Nguyên rồi ra khỏi cửa.
Chuyện này quan hệ đến ích lợi của người trong nhóm.
Phan Nguyên ban ngày ngủ, ban đêm ra ngoài, cuộc sống ngày đêm điên đảo nhưng cực kỳ hăng hái.
"Mọi người nói xem, chúng ta thật sự không nói tin tức này cho nhóm khách hàng gà rán cách vách à?”
Tìm được ông chủ Lâm, tâm trạng mọi người đều rất thoải mái, bắt đầu thảo luận mấy chuyện khác.
Buổi tối, mọi người trong nhóm khách hàng đều đang nghỉ ngơi.
"Hôm nay chúng ta đi muộn còn không có ăn. Tôi thấy nếu nói cho bọn họ thì chắc chắn càng nhiều người giành ăn, cho nên mọi người cảm thấy thế nào?"
Lần này điểm câu cá đêm của bọn họ khá nhiều cá bột.
"Tôi hiểu được lựa chọn của mọi người, nhưng chờ bọn họ biết chuyện thì sợ là sau này không thể hợp tác nữa. Nếu tuần sau bọn họ tìm được quầy hàng của ông chủ Lâm cũng không nói cho chúng ta biết thì sao?"
Sau cuộc bỏ phiếu ngắn ngủi, hai trăm người không ai lựa chọn chia sẻ thông tin.
Kết quả này vô cùng dễ hiểu.
Cuối cùng Phương Tuấn ra mặt yêu cầu bỏ phiếu, một lựa chọn là đồng ý cùng chia sẻ thông tin, một lựa chọn là không đồng ý cùng chia sẻ thông tin.
Là đứa con may mắn tuần này, Đại Bảo hiện tại đã thành thú cưng của nhóm, mỗi người mở miệng đều kêu Đại Bảo hoặc là anh chó, địa vị cao ngất.
"Đúng đó, cái mũi của Đại Bảo rất nhạy, chúng ta trả giá nhiều như vậy mới tìm được ông chủ Lâm, không có cửa chia sẻ tin tức đâu. Làm thế chẳng phải bọn họ chẳng bỏ ra tí gì cũng lấy được vị trí của ông chủ Lâm à. Không được không được."
"Tôi cảm thấy ông chủ Lâm không trốn được cái mũi của Đại Bảo. Ông chủ Lâm làm đồ ăn thơm như vậy, chỉ cần khoảng cách không xa, Đại Bảo đều có thể tìm được."
"Sợ gì, chúng ta có Đại Bảo, bọn họ có không?”
Cao Gia Chí cũng nhận được tiền thưởng do chủ nhóm gửi tới, còn có tiền lì xì do các thành viên trong nhóm phát.
"Cá kho cơm rượu cũng ngon nữa, tôi chưa ăn bao giờ. Lần đầu ăn chỉ thấy vừa tươi vừa cay, hợp ăn với cơm."
"Cá kho cơm rượu, cá xông khói, cá chiên tôi đều mua rồi, không biết ngày mai có món cá khác không."
Tán gâu xong chuyện chính, đề tài lần nữa trở lại trên món ăn mà Lâm Chu bán tuần này.
Bởi vì tiền đều là cho anh chó chứ không phải cho cậu ta, Cao Gia Chí nhận xong thì cất riêng, chuẩn bị dùng số tiền này cho Đại Bảo thôi.
"Cá chiên thơm lắm luôn, tôi không chịu nổi đến lúc mang về nhà nên xử luôn tại chỗ. Nửa cân chẳng bõ bèn gì, nếu cá hơi to thì chỉ cần 2 - 3 con là đã nửa cân rồi. Cá nhỏ càng ngon hơn, nhất là con cá cỡ lòng bàn tay, cá non lắm, giống như ăn cá khô vậy, thơm ngào ngạt lại còn không khô cứng, là món ăn vặt tuyệt vời trong lúc buồn miệng."
Cộng lại được 5000. Cao Gia Chí câm mà cảm giác như miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
"Cá xông khói cũng ngon mà, vị chua ngọt. Ông chủ Lâm còn bảo là chưa ngấm gia vị, ngâm một đêm hằng ăn nhưng cái mồm có nhịn được đâu. Như thế còn bảo là không ngấm, ngon tuyệt cú mèo luôn, vị chua chua ngọt ngọt thật sự không giống như đang ăn món chính, càng giống như đang ăn vặt."
"Má nó chứ, mấy người mua được quá đáng lắm rồi, lại còn ở đây thảo luận cá nào ăn ngon nhất. Món ông chủ Lâm làm ra thì làm gì ngon nhất, rõ ràng đều ngon, xem khẩu vị mỗi người thôi."
"Thật hâm mộ hộ gia đình của tiểu khu kia, ăn cá nhiều ngày như vậy cũng không giới hạn số lượng."
Ban đêm, trong nhà bác gái Triệu.
Triệu Kỳ Thắng giống như tự mang rada, ở trong ngăn tủ trên nóc phòng bếp lục được cá kho cơm rượu mà bác gái Triệu giấu.
Anh biết mẹ anh không thể không mua.
Từ nhỏ anh thích ăn cái gì, mẹ anh đều sẽ mua rất nhiều để ở nhà, sợ anh ăn một lần quá nhiều không tốt cho sức khỏe nên giấu đi, mỗi ngày lấy ra một chút cho anh ăn.
Không ngờ anh đã lớn như vậy, mẹ anh còn làm trò này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận