Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 160: Không còn, hết thật rôi, một miếng cũng không dư lại!

Chương 160: Không còn, hết thật rôi, một miếng cũng không dư lại!Chương 160: Không còn, hết thật rôi, một miếng cũng không dư lại!
"Nhìn những bình luận này, trên mạng đều đang thảo luận về thân phận của cậu Lâm. Ngoài ra còn khen cậu ấy làm đồ ăn rất ngon."
"Đúng thết Mỗi tuần, biển hiệu trên xe ba bánh của cậu Lâm đều khác nhau. Cậu ấy bán những món ăn khác biệt."
Hai bảo vệ giống như phát hiện đại lục mới, châu đầu ghé tai, tập trung tinh thần lướt bình luận và xì xào bàn tán.
"Có người càm ràm thời gian và địa điểm bày quầy bán hàng của cậu Lâm không cố định, cứ như chơi đùa."
"Chẳng phải chuyện này bình thường lắm à! Cậu Lâm không thiếu tiền, mấy cư dân mạng này đang nghĩ gì thế không biết!"
Bọn họ càng xem càng hưng phấn, thế là một người trong đó không nhịn được lén lút bình luận bên dưới: "Lẽ nào mọi người không nghĩ tới cậu Lâm là người giàu ở Thủ Phủ Hoàng Gia à? Cả trăm năm mới có một người ở đây ra ngoài bày quầy bán hàng, mọi người còn mong ngày nào cậu ấy cũng bày bán cho mệt chết hay gì?"
"Anh làm gì vậy, không thể tiết lộ thông tin riêng tư của chủ hộ, mau xóa bình luận đi!"
Bảo vệ khác thấy hành động của anh ta, lập tức đánh một phát lên đầu anh ta, hô to.
Thủ Phủ Hoàng Gia nổi tiếng là biểu tượng của người giàu ở Giang Đông.
Ai làm bảo vệ ở chỗ này đều phải ký thỏa thuận bảo mật.
Thế nên hiện giờ đã có rất nhiều người nhìn thấy bình luận này.
Nhưng có lẽ vị huynh đài không quen biết kia quá tò mò thân phận của Lâm Chu, thật sự mua nhiệt độ cho bài đăng Weibo này.
Bảo vệ đăng bình luận chợt nhận ra. Tuy không ai biết anh ta, nhưng ít nhiều gì cũng không an toàn. Lỡ như xảy ra chuyện, anh ta sẽ không giữ được việc, thế là lập tức xóa bỏ bình luận.
Trước đó, những thảo luận xoay quanh thân phận của Lâm Chu trong khu bình luận chỉ mang tính nghi ngờ, không có người nào đưa ra địa chỉ cụ thể hay bất cứ điều gì.
Có thể xem náo nhiệt, nhưng tham gia vào xem như vi phạm đạo đức nghề nghiệp.
"Tôi cũng thấy, vừa lướt đến nhưng một giây sau muốn hỏi thăm một chút đã không thấy bình luận đâu nữa."
Sau đó, bình luận này đã bị xóa ngay tức khắc, thái độ không thích hợp này khiến cư dân mạng không khỏi nâng cao tỉnh thần.
"Có gì đó sai sai. Mọi người có thấy bình luận nói ông chủ Lâm sống ở Thủ Phủ Hoàng Gia không?”
Bình luận này đề cập đến Thủ Phủ Hoàng Gia, có lẽ là do biết gì đó, bằng không đã chẳng nhắc đến địa chỉ ấy.
"Vừa thấy đã biết giả!"
"Không đúng, sao mọi người không nghỉ ngờ tính xác thực của bình luận này? Thủ Phủ Hoàng Gia là chỗ nào chứ? Đó chính là nơi tấc đất tấc vàng, là nơi ở của những người giàu nhất thành phố Giang Đông. Chỉ có một con đường duy nhất dẫn đến khu biệt thự đó. Người không ở đó sẽ không đi con đường kia."
"Anh nói người sống trong Thủ Phủ Hoàng Gia ngày nào cũng vất vả ra ngoài bày quầy bán hàng lúc hơn nửa đêm?"
"Không lẽ là bình luận của nhân viên nội bộ nào đó?"
"Anh nói xem trên mạng ai cũng đăng bài viết tìm cậu Lâm, nói những món do cậu Lâm làm ra rất ngonl"
Nhưng anh ta bị đồng nghiệp ngăn lại.
Làm người ta không nhịn được muốn tiết lộ điều gì đó để thu hút sự chú ý.
Lúc này, bảo vệ thấy mọi người trên mạng đều không biết thân phận của Lâm Chu, chỉ có anh ta biết, từ đó sinh ra cảm giác vượt trội kỳ diệu.
Hiện tại, tâm trạng anh ta hơi kích động, nghĩ lại mà sợ, hết sức phức tạp. Bảo vệ nọ thấy sau khi xóa bình luận vẫn có người chú ý đến thì vô cùng hoảng sợ, nhưng sau đó lại thở phào nhẹ nhõm khi không ai trong khu bình luận tin tưởng chuyện này.
Trước đó, mỗi lần họ thấy Lâm Chu ra ngoài bày quầy bán hàng, cùng lắm là tò mò với hành vi này thôi.
Họ vốn không nghĩ mấy món ấy sẽ ngon.
Ấn tượng cứng nhắc với người có tiền, trong nhà đều có giúp việc, đầu bếp nấu ăn, nên rất ít người biết vào bếp. Càng khỏi phải nói người có tài nghệ nấu nướng tốt đến mức ra ngoài bày quầy bán hàng.
Bọn họ chỉ cảm thấy người giàu có sở thích đặc biệt.
Nhất là thời gian Lâm Chu ra bày quầy còn không bình thường.
Càng để lộ đây là người có tiền tìm kích thích, bày quầy bán hàng chơi.
Bài đăng Weibo này xuất hiện đã phá vỡ nhận thức của họ.
"Không rõ lắm."
Bảo vệ lướt weibo, biểu cảm hưng phấn giống như hóng được một drama lớn.
Nhìn mỗi một suy đoán không khớp với thân phận của cậu Lâm đều cười không nhặt được mồm.
"Bọn họ khẳng định không đoán được cậu Lâm có tiền, vậy mà mỗi ngày còn đi ra ngoài bày quầy hàng."
"Nói ra, tôi cũng chưa từng thử người giàu có làm cơm có mùi vị gì, có thể thử không?"
Đồng nghiệp bên cạnh trợn mắt: "Nghĩ cái gì đấy, mỗi ngày cậu Lâm ra ra vào vào, còn có thể không biết mặt chúng ta à? Nếu nhận ra thì xấu hổ cỡ nào, anh còn muốn làm việc nữa không!"
"Cậu Lâm thoạt nhìn rất hiền lành, tính tình cũng tốt, mỗi lần ra vào đều chào hỏi chúng ta, chắc không đến mức vậy đâu ha?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận