Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 296: Đi đường cẩn thận, mai gặp lại. (2)

Chương 296: Đi đường cẩn thận, mai gặp lại. (2)Chương 296: Đi đường cẩn thận, mai gặp lại. (2)
Cả tòa cao ốc yên tĩnh hơn rất nhiều so với ban ngày.
Lâm Chu chạy xe ba bánh đến ga-ra, sau đó chuyển toàn bộ đồ dùng nhà bếp lên xe đẩy nhỏ rồi trở lại tâng cao nhất.
"Ông chủ, để tôi dọn dẹp cho ạ! Bây giờ cũng muộn rồi, anh nghỉ ngơi sớm chút đi."
Đại Đông nhận được tin nhắn từ quầy lễ tân rằng ông chủ đã dọn hàng nên đứng chờ ở cửa.
Cửa thang máy vừa mở ra, anh lập tức nhận lấy xe đẩy nhỏ trong tay Lâm Chu.
"Ngày mai hẵng dọn, anh tan làm sớm chút đi."
Có lẽ vì trước đây Lâm Chu cũng là người làm công nên cậu không có ý định làm ông chủ bắt ép nhân viên mình.
Yêu cầu chính của cậu với cấp dưới là hoàn thành công việc cậu đã giao là được.
"Ông chủ đừng lo, phòng nghỉ cho nhân viên trên tầng cao nhất đã được dọn dẹp xong. Tôi dọn xong sẽ đi thẳng đến đó nghỉ ngơi, anh có việc cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đến ngay."
Các nhân viên lại không phải kẻ ngốc, nếu gặp được lãnh đạo không chèn ép bọn họ, lại còn dễ nói chuyện, thật sự nằm mơ đều cười đến muốn tỉnh.
Dù sao đều phải làm công, đương nhiên làm việc cho ông chủ tốt vẫn hơn.
Chỉ có làm việc thật tốt, chia sẻ bớt ưu phiền cho ông chủ, ông chủ mới có thể đứng sừng sững vững chãi.
Để có thể tiếp tục làm việc dưới trướng ông chủ tốt như vậy, mọi người sẽ càng chuyên tâm vào công việc hơn.
Cho nên đôi khi chân thành thật sự có tác dụng ngoài sức tưởng tượng.
Thời gian còn lại, cậu cực kỳ dễ nói chuyện.
Hôm sau, sau khi Lâm Chu thức dậy đã thấy Đại Đông chuẩn bị xong nguyên liệu làm bánh trung thu.
Lâm Chu bất đắc dĩ gật đầu.
Cậu vẫn không hiểu nổi tại sao nhân viên của cậu luôn thích điên cuồng làm việc, từ biệt thự đến cao ốc đều như vậy...
Những ngày qua, Đại Đông đi theo Lâm Chu, là người tiếp xúc với cậu nhiều nhất, đã sắp thành trợ lý của Lâm Chu.
Có thể thấy anh nhớ rất kỹ lời nói của Lâm Chu.
Hôm qua, Lâm Chu chỉ nói một câu làm bánh trung thu, không ngờ sáng sớm nay Đại Đông đã mua đầy đủ nguyên liệu về.
Đậu đỏ và các nguyên liệu cần ngâm đã được ngâm cả đêm.
Nguyên liệu rất đa dạng, có trứng vịt muối, đậu đỏ, đậu xanh, còn có mè đen, thịt heo, vân vân.
"Ông chủ, anh xem những nguyên liệu này có ổn không. Đây là nguyên liệu tôi mới đi chợ mua sáng nay đấy ạ."
Lâm Chu đã làm các món từ bột mì lâu như vậy, tay nghề làm bánh ngọt của cậu đã sớm thuần thục đến hoàn hảo.
Nhân đậu đỏ có thể dùng làm bánh trung thu kiểu Quảng Đông, thịt tươi có thể dùng làm bánh trung thu thịt tươi kiểu Liên Xô, bánh trung thu da tuyết (bánh dẻo) đẹp mắt vừa đơn giản vừa ngon miệng. Có thể làm mỗi loại một ít.
Cậu vốn chưa nghĩ ra nên làm bánh trung thu gì, nhưng khi thấy những nguyên liệu này, trong đầu vô thức bắt đầu suy nghĩ thực đơn.
Lâm Chu nhìn một vòng, đáp lại không có vấn đề gì.
Tặng người khác hay giữ lại ăn đều được.
Đại Đông không hổ là người có giấy chứng nhận đầu bếp, đồ ăn anh mua đều rất tươi.
Cậu đã làm rất nhiều món, không còn là người mới có được tài nghệ nấu nướng mãn cấp ngày một ngày hai như lúc đầu, nhưng cậu vẫn không biết bất kỳ công thức nấu ăn nào. Có thể nói là bù trừ với tài nghệ nấu nướng.
Có tài nghệ nấu nướng mãn cấp của hệ thống, trên cơ bản, Lâm Chu có công thức và biết cách chế biến một món ăn, thế nên đồ ăn cậu làm không có chuyện không ngon được.
Trong đầu có quy hoạch, cậu có thể bắt tay vào làm ngay.
Đương nhiên, trước khi hành động, cậu cần đến quán trà sáng, ăn sáng trước đã. Khi nào về mới bắt đầu làm sau.
Lâm Chu không cần hỗ trợ, bảo Đại Đông nghỉ ngơi bên ngoài, một mình cậu vừa nghe nhạc vừa nhào bột, rang đậu nghiền, bận đến quên trời quên đất.
Làm vỏ bánh trung thu không giống với nhào bột, tuy nhìn không khác biệt nhiều nhưng chỉ có thể sử dụng phương pháp ấn và gấp bột, tránh nhào bột hình thành gluten. Khó mà tưởng tượng khi ăn một ngụm bánh trung thu có lớp vỏ bị lên gluten sẽ dai thế nào.
Nghĩ vậy, Lâm Chu đột nhiên cảm thấy mình có thể khắc họa nên cảnh tượng ấy.
Khóe môi cậu cong lên lộ ra nụ cười mỉm.
Trong mắt những nhân viên đi ngang qua, hình ảnh trước mắt cho thấy ông chủ rất thích nấu ăn. Thời điểm cậu vào bếp sẽ thoải mái tinh thần, vô cùng vui vẻ.
Dù tết trung thu nhưng ban quản lý tài sản vẫn phải có người ở lại trực.
Vì không phải công ty nào trong tòa cao ốc cũng được nghỉ tết trung thu.
Cao ốc không thể đóng cửa để tất cả mọi người đều được nghỉ.
Vì vậy vẫn cần người trực.
"Mọi người nói xem bánh trung thu ông chủ làm có phần chúng ta không?"
Người ở lại công ty trực ban khi rảnh rỗi sẽ tụ tập cùng nói chuyện phiếm.
Nói thật, từ khi công ty bọn họ được ông chủ mua lại cùng cao ốc Tử Nguyên, thời gian đầu vừa tiếp nhận, khối lượng công việc rất lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận