Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 790. Mấy cậu thế thì nhằm nhò gì! (1)



Chương 790. Mấy cậu thế thì nhằm nhò gì! (1)




Không chắc tay là không xong.
Cậu chia đều mỗi phần đồ ăn, ví dụ khi cậu cắt thịt để cho vào cơm chân giò kho đều sẽ đặt lên cân, gần như mỗi miếng không hề chênh lệch. Nhiêu đó đủ để thấy cậu chắc tay thế nào.
“Lấy chú khuỷu giò đi.”
Lúc này, sự rõ ràng thấu đáo của sinh viên được phát huy vô cùng sâu sắc.
Ông chú ngượng ngùng muốn lấy khuỷu giò. Lâm Chu đóng gói phần cơm chân giò kho đầy ắp, cầm trong tay nặng trĩu.
Sau đó đến lượt Sở Cuồng.
“Ông chủ, em cũng muốn một phần cơm chân giò kho thêm khuỷu giò.”
Hôm qua, Sở Cuồng đã ăn móng heo, hôm nay thì muốn khuỷu giò, khuỷu giò có vẻ nhiều thịt hơn móng heo. Tuy đắt hơn chút đỉnh nhưng phần này ăn ngon hơn thật.
Cho vào hộp cơm chân giò kho vẫn không thể đóng kín được.
Sở Cuồng dẫn đầu, không thèm để ý các bạn học, cứ thế bưng hộp cơm đi vào quán cà phê ăn.
Trước đó, Sở Cuồng cảm thấy ăn cơm chân giò kho trong quán sẽ rất nặng mùi, không dễ tản đi, lại còn ảnh hưởng tới khách hàng đến quán cà phê vào buổi tối.
Lỡ như mùi cơm đậm quá làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của ông chủ thì sao!
Suy cho cùng, rất nhiều người đến quán cà phê để hẹn hò hoặc học tập, bởi mọi người chú trọng bầu không khí yên tĩnh trong quán.
Tương tự như nhà hàng, nếu ảnh hưởng đến việc làm ăn của ông chủ sẽ không tốt chút nào.
Nhưng chủ quán cũng là người phàm ăn, chả hề quan tâm.
Vậy thì bọn họ cũng không bỏ gần tìm xa làm gì. Cứ mang hộp cơm chân giò kho vừa mua được trở vào quán cà phê ăn thôi.
Khuỷu giò bị Lâm Chu dùng dao cắt ra ở giữa rồi tùy tiện chặt thành mấy khúc lớn, mỗi khúc đều có gân, có thịt, dẻo dai đàn hồi. Gắp lên ăn, lớp da căng mọng hệt như đang ăn thạch, cắn một miếng lập tức trôi tuột vào.
Sau đó nhấm nuốt, cảm giác đàn hồi liên tục nhảy múa trên đầu lưỡi, hương vị thịt lấp đầy giữa răng môi, càng nhai càng ngon. Lúc này, lại ăn một ngụm cơm thấm nước kho, đúng là ăn ngon đến mức làm người ta cầm lòng không đặng nhắm mắt gật gù.
Sống hơn hai mươi năm, cậu chưa bao giờ ăn món nào ngon như vậy.
Mỗi khi cắn một miếng đều phải thốt lên cảm khái.
Mọi người lần lượt xếp hàng trước quầy, mãi tới khi đến lượt nhóm Tạ Hoành.
“Ông chủ Lâm ơi, anh có biết em nhớ anh đến mức nào không!”
Cậu ta quen thuộc dựa vào xe hàng bắt đầu khóc lóc, không biết lấy khăn giấy từ đâu ra, thê thê thảm thảm vừa khóc vừa nói.
Dù chất giọng nghẹn ngào nhưng cậu ta vẫn nói tròn vành rõ chữ, mọi người đều có thể nghe được lời cậu ta nói.
Lâm Chu bất đắc dĩ lắc đầu cười.
“Trùng hợp thật! Các em đến Động Vĩnh học à?”
Không ngờ cậu đến đây mà vẫn gặp được họ.
Lâm Chu ấn tượng rất sâu sắc về nhóm Tạ Hoành.
Trước đây, lúc cậu lên núi bán cháo, bọn họ đều leo núi theo sau cậu suốt mấy ngày liền. Không hổ là sinh viên, rất nhiều thời gian rảnh.
“Đúng ạ! Trường bọn em ở ngay phía đối diện kìa.”
Lâm Chu còn không để ý chuyện này, chả trách lại có nhiều sinh viên đến vậy, hóa ra là có trường đại học gần đây.
Tuy thành phố Động Vĩnh không lớn nhưng đại học Thanh Đảo nằm ở trung tâm thành phố cũng là trường đại học trong tỉnh, một trường rất tốt.
“Lúc bọn em biết ông chủ Lâm đến bày quầy bán hàng thì đã nghỉ đông về nhà, sau đó lại chạy qua đây, ngẫm lại chua xót rớt nước mắt mà!”
Lâm Chu đang đau lòng cho họ.
Thì nhóm bạn cùng phòng sau lưng Hướng Thiện chợt cười giễu.
“Mấy cậu thế thì nhằm nhò gì!”
Cậu thấy bọn họ chua xót chực trào nước mắt cũng không kìm được muốn khóc.
“Bọn tôi đầu tiên là bị bạn cùng phòng lôi kéo đi đăng ký đoàn du lịch đến Cáp Nhĩ Tân. Sau đó, vừa đáp đất, còn chưa kịp nghỉ ngơi đàng hoàng thì hay tin ông chủ Lâm bày quầy bán hàng ở trường. Cả chặng đường toàn gặp rắc rối! Đoàn du lịch kia khiến bọn tôi hiểu rõ cái gì gọi là hàng rẻ thì cùi bắp: Đi tuyến đường chỉ vì rẻ tiền mà không hề quan tâm đến cảm nhận của khách du lịch. Bọn tôi ăn không ngon, ngủ không yên, còn sợ bị người ta lừa bán!”
“Các cậu có biết mấy ngày nay bọn tôi đã trải qua thế nào không?”
Các bạn học đứng trong đám người nghe bạn cùng phòng của Hướng Thiện khóc lóc kể lể, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người Hướng Thiện.
Hướng Thiện đối diện với ánh mắt nhìn mình như đang nhìn dũng sĩ của mọi người, cúi đầu không dám lên tiếng.
“Tôi đột nhiên phát hiện tên gọi Hướng Thiện này không đúng chút nào, hành động cậu ta làm ra cứ trái ngược sao sao ấy.”
“Người anh em, cậu có thể sống sót ăn được cơm chân giò kho do ông chủ Lâm làm cũng chẳng dễ dàng gì ha!”
“Nghe các bạn cùng phòng của cậu diễn tả, tôi chợt nhận ra quan hệ giữa mọi người trong phòng các cậu tốt thật đấy! Đã thế này còn không giết cậu, đúng là chân ái!” Hết chương 790.



Bạn cần đăng nhập để bình luận