Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 279: Ông chủ bị chặn ở cửa? (2)

Chương 279: Ông chủ bị chặn ở cửa? (2)Chương 279: Ông chủ bị chặn ở cửa? (2)
Nhân viên bảo vệ trực ban nhanh chóng gật đầu, sau khi tiễn trợ lý đi, anh ta trở lại phòng trực ban lau mồ hôi.
Anh ta cảm giác tim của mình đập nhanh đến sắp vỡ rồi.
Sớm biết đây là ông chủ mới, cho anh ta tám trăm lá gan cũng không dám chặn ông chủ ở ngoài cửal
Sau đó nghĩ đến mấy đồng nghiệp vẫn không biết, bèn tranh thủ gửi tin nhắn cho mọi người nói rõ tình huống.
Trở lại tầng cao nhất, không cần Hoàng Chính Hạo nói, tất cả mọi người đều trở về cương vị của mình sửa sang lại văn kiện chuẩn bị họp.
Sau đó Hoàng Chính Hạo cùng Lâm Chu đi vào văn phòng giám đốc.
Trên đường đi, một đám chuyên gia tinh anh tây trang giày da đi phía sau Lâm Chu, trong lúc lơ đãng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên kính thủy tinh, anh suýt chút nữa không nhịn được cười.
Cứ có cảm giác dejavu (đã nhìn thấy) của tổng tài bá đạo lên sân khấu trong tivi, cảm thấy ngại ngùng muốn cười khiến anh ta nhịn muốn chết.
Bình thường còn phải cần cù lái xe ba bánh đi ra đường cái bày quây hàng.
Hoàng Chính Hạo vừa đóng cửa thì nhìn thấy ông chủ mới đang cười trộm: ?2?
"À, tôi phải xem hết những văn kiện này sao?"
Một chồng hợp đồng mấy chục phân thật dày đặt trước mặt Lâm Chu, Lâm Chu mới vừa ngồi xuống nhất thời không cười nổi.
"Ông chủ, đây là "Hợp đồng chuyển nhượng bất động sản" của cao ốc Tử Nguyên, đây là hợp đồng thu mua, còn có hợp đồng mà anh mua lại công ty đại lý của tôi..."
Một lần phất nhanh, đối với Lâm Chu mà nói, chính là tài phú tự do, ở phòng lớn một chút, lái xe tốt hơn.
Sau khi vào văn phòng, đóng cửa lại, Lâm Chu thấy chỉ có một mình Hoàng Chính Hạo ở đây, thật sự không nhịn được, lộ ra nụ cười.
Cậu ràng buộc với hệ thống còn phải mỗi ngày vất vả bày quầy hàng buôn bán mới có thể lấy được phần thưởng. Không ngờ là cậu xem thường hệ thống.
Thẳng đến ngày hôm nay, cho dù cậu lái xe ba bánh, tất cả những tinh anh chuyên gia trước đó khó mà tiếp xúc đều cung kính đợi ở trước mặt cậu, cậu mới cảm giác được hiện tại thân phận của bản thân thật sự đã khác.
Nhớ tới lúc mới vừa ràng buộc với hệ thống, cậu còn tham lam, cảm thấy tại sao người khác xuyên qua đều là hệ thống tu tiên, hệ thống thần hào, hệ thống đánh dấu gì đó v. v...
Cho nên cậu vẫn không cảm nhận được tính thực chất đối với việc thân phận bản thân trở thành kẻ có tiền.
Tuổi còn trẻ đã có tiền như vậy, đánh giá có lẽ là trong nhà rất có tài sản, nói không chừng cao ốc này chính là người lớn trong nhà mua để cậu thu tiền tiêu vặt.
Lâm Chu 26 tuổi, ở trong mắt Hoàng Chính Hạo gần 40, dường như liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu.
Hoàng Chính Hạo cho rằng ông chủ mới sẽ là kiểu đại lão sau lưng, không ra mặt vẫn có thể điều khiển mọi thứ, không ngờ sau khi gặp mặt là một chàng trai trẻ tuổi cá tính.
"Nếu anh đủ tin tưởng bọn tôi, có thể xem ngẫu nhiên, cũng có thể mở cuộc họp, bọn tôi báo cáo cho anh nghe."
Ngày hôm nay Hoàng Chính Hạo đã bị kích thích quá nhiều, lúc này đầu óc cũng không kiềm chế được mà tưởng tượng bay xa, suy nghĩ lung tung.
Lâm Chu đang đi đột nhiên ngừng lại.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi văn phòng.
Lâm Chu cũng không phải hoàn toàn vô tư, chủ yếu là tin tưởng hệ thống.
Trên bàn văn kiện chất đống còn dày hơn sách, làm sao cậu xem nổi, họp nghe một chút còn được. Ban quản lý khu văn phòng cũng nhìn thấy, toàn bộ đứng dậy đem theo văn kiện, chuẩn bị họp.
"Vậy họp đi."
"Đúng rồi, tôi có một sở thích nhỏ, thích kinh doanh quán ven đường bán đồ ăn khắp nơi, tuần này 10 giờ tối sẽ bán mì lạnh ở dưới lầu, làm phiền anh giúp tôi chuẩn bị một phòng bếp, còn nữa dựa theo thực đơn này mua nguyên liệu nấu ăn về."
Hoàng Chính Hạo nghe thấy câu này thiếu chút nữa mất đi quản lý biểu cảm nhưng vẫn phản ứng nhanh tiếp nhận thực đơn, kêu trợ lý đi sắp xếp.
Đây là chuyện đầu tiên Lâm Chu dặn dò sau khi đến cao ốc, tất cả mọi người cực kỳ coi trọng.
Nhân viên không cần họp lập tức tổ chức người đi chuẩn bị.
Các quản lý thì vào phòng hội nghị lớn họp.
Không có các lãnh đạo ở đây, nhân viên cấp dưới đều sôi nổi hẳn lên.
Nháy mắt đã thay đổi khí chất tinh anh trước mặt Lâm Chu, vừa bận việc vừa nhiều chuyện.
"Trời ạ, không ngờ người mua lại công ty của chúng ta và cao ốc Tử Nguyên lại trẻ tuổi như vậy, cậu ấy lớn tuổi hơn tôi không nhỉ? Giống sinh viên mới tốt nghiệp đại học khoá này."
"Tuổi còn trẻ đã có tài sản như thế khẳng định là tổ tiên người ta có tiền, bằng không làm sao có thể hào phóng tùy ý mua cao ốc và công ty, như kiểu vừa nhìn trúng thì trực tiếp đập tiền vào, lúc ấy khi giám đốc Hoàng nhận được cuộc buôn bán này cũng cảm thấy không thể tin, nhưng không tránh được sức quyến rũ của đồng tiền, trực tiếp từ giám đốc công ty biến thành một nhân viên làm công, cười chết tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận