Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 462: Mua nhiều vậy luôn à? (2)

Chương 462: Mua nhiều vậy luôn à? (2)Chương 462: Mua nhiều vậy luôn à? (2)
"Hai lão già này ngày nào cũng bận bịu đủ thứ. Bận chuyện gì nhỉ?"
"Chắc là họ lên trấn bán rau đấy! Tôi thấy họ vào vườn hái rau."
"Không phải đâu, sáng nay tôi đã thấy họ đi một buổi rồi. Bây giờ mới trở về, không lẽ lại đi bán rau nữa?"
"Chắc chắn không phải. Thay cả quần áo kia kìa, trông còn hăng hái nữa cơ."
"Có lẽ đi thăm con cháu đây."
"Hê, các chị có nghe Vương Phú Quý nói chuyện trứng trà 10 tệ trên xe buýt chưa?”
"Chưa nghe gì cả, có chuyện này luôn hả?"
"Chồng tôi quay về nói với tôi, nói..."
Hai người tách ra trên đường.
Con cái đã lớn, kết hôn lập gia đình, cơ bản đều chạy đến huyện thành mua nhà định cư. Đến dịp lễ tết mới vê nông thôn thăm các ông một chút.
Bây giờ, Vương Phú Quý mang theo rau quả, các nông sản trồng tại nhà, còn có trứng trà đến nhà con trai.
Hai cô con gái của Vương Phú Quý đều gả ra nước ngoài, lúc con trai kết hôn cũng mua nhà định cư ở huyện thành.
Người làm ba mẹ nhớ con cái, ngồi xe buýt đến huyện thành thăm con một chút cũng rất thuận tiện.
La Hữu Căn có hai người con trai, một người sống ở trấn trên, một người ở huyện thành.
Người trong thôn nhàn nhã trò chuyện không ảnh hưởng gì đến Vương Phú Quý và La Hữu Căn.
Vương Phú Quý đeo sọt tre đi bộ qua đó.
Ông ngồi đến mức xương cốt toàn thân như rã thành từng mảnh.
Trạm xe buýt cách nhà con trai ông một khoảng.
Lúc Vương Phú Quý ngồi xe buýt lắc lư đến nhà con trai đã là 10 giờ.
Vương Phú Quý lấy điện thoại ra gọi cho con trai.
Ông lập tức trợn tròn mắt.
"Ây dà, lớn tuổi rồi, trí nhớ kém quá"...
Lúc đến nơi, ông gõ cửa cả buổi cũng không thấy ai ra mở cửa, mới chợt nhớ ra hình như mình chưa nhắn trước.
Bên kia, Vương Tử Minh đang trông tiệm nhận được điện thoại của ba, lập tức bắt máy.
Tuy cuộc sống không giàu có, nhưng có thể nuôi sống già trẻ một nhà.
Vương Tử Minh vừa làm động tác tay với vợ, ý bảo anh đi nghe điện thoại, vừa đi vào trong tiệm.
"Không bận, sao vậy ba cứ nói đi."
"Tử Minh à, con có bận gì không?"
Anh mở một cửa hàng vật tư ở huyện, hằng ngày ở tiệm giao hàng, làm chút buôn bán nhỏ.
"Alo, ba."
Nhận được cuộc gọi này từ ba, anh vẫn khá bất ngờ.
Ba anh bình thường chỉ nhớ cháu, sau khi đứa nhỏ tan học thì gọi điện thoại tới, cơ bản không gọi điện vào sáng sớm. Điều này khiến Vương Tử Minh có chút khẩn trương.
"Ba tặng cho con vài món đồ tốt, quên gọi báo con trước một tiếng, trong nhà gõ cửa không có ai."
"Haiz, giờ này trong nhà khẳng định không có ai, con ở tiệm, ba đợi con một lát nhé, con lập tức trở về."
"Không sao, đang trên đường thôi đừng gấp." "Ok ok ba, con cúp nhé."
Vương Tử Minh vội vàng cúp điện thoại, chuẩn bị nhanh chóng trở vê.
"Làm sao vậy, là ba hả anh?"
Vợ ngồi ngay cửa, thấy anh lấy chìa khóa xe ra thì quan tâm hỏi.
"Ừm, ba qua, anh về nhà mở cửa, em trông tiệm một lát nhé."
Vợ gật đầu.
Vương Tử Minh lái xe ba bánh ở cửa tiệm trở vê.
Vương Phú Quý không đợi lâu đã nhìn thấy bóng dáng con trai trở về.
"Ba chờ sốt ruột rồi phải không, lát trưa đến tiệm đi, chúng ta ăn một bữa-"
Vương Tử Minh nhìn thấy bóng dáng của ba vác giỏ trúc ngồi trên bậc thang cúi đầu chờ anh, lại không chơi di động, cứ như vậy ngồi chờ, trong lòng chua xót một trận.
Thật sự là tuổi càng lớn, nhìn thấy ba mẹ càng già lòng cảm thấy chua xót, giống như bọn họ đột nhiên trở nên đáng thương.
Tình yêu thường cảm thấy thua thiệt.
Vừa nghĩ đến ba có thứ gì tốt liền lặn lội đường xa đến tặng anh, thật sự khiến anh khóc chết!
"Gấp cái gì, không vội, trong tiệm có bận không?"
Vương Phú Quý nhìn con trai sốt ruột vội vàng trở vê, cười đứng ở bên cạnh.
"Cũng may, giờ này đúng lúc không đi giao hàng, tiểu Linh đang trông tiệm, con trở về đón ba."
Vương Tử Minh vừa nói, vừa xách giỏ trúc mà ba anh mang.
Vừa cầm lên thì ngượng ngùng, suýt chút nữa không xách nổi.
Tưởng rằng chỉ là một ít đồ ăn nên không dùng sức nhiều.
"Nặng đúng không, ba xách cho."
Vương Phú Quý thấy sắc mặt con trai thay đổi, vội vàng tiến lên đỡ lấy.
"Không sao, không nặng, ba mang gì đấy, vác qua mệt lắm hả, lần sau gọi điện cho con để con trở về lấy là được, lúc giao hàng thuận tiện đi một chuyến, cần gì phải vác cả đường qua đây, tuổi ba cũng không nhỏ nữa..."
Miệng Vương Tử Minh không ngừng lải nhải, mở cửa ra liền dẫn ba vào.
Vương Phú Quý coi như không nghe, vừa vào nhà đã thay giày, gấp gáp lật sọt trúc ra, vui vẻ xách ra một túi trứng trà.
"Xem thử ba mang đồ tốt gì đến cho con này."
Giọng nói của Vương Phú Quý cực kỳ kích động. Làm Vương Tử Minh cũng kích động theo, nhận lấy đánh giá một phen, cừ thật, một túi trứng trà!
Vương Tử Minh nhìn mái tóc hoa râm của ba, xem một túi trứng trà giống như bảo vật, đôi mắt trông mong tặng cho bọn họ, suýt chút nữa lòng chua xót rơi nước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận