Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 490: Thôi xong, để chung với tiền lên sân khấu rồi! (2)

Chương 490: Thôi xong, để chung với tiền lên sân khấu rồi! (2)Chương 490: Thôi xong, để chung với tiền lên sân khấu rồi! (2)
Chàng trai cẩn thận tìm kiếm, nhìn thấy những món chay mà lần trước anh không có hứng thú cũng bán hết rồi, bỗng chốc chìm vào trong hối hận.
Mua ít quá, hoàn toàn không đủ ăn!
Cảm giác kích thích sự thèm ăn rồi lại ăn không đã thèm khi ăn uống này, thật sự quá đau khổ rồi.
Khiến người khác không nhịn được mà nước mắt bi thương chảy xuống từ khóe miệng.
"Đúng thế, hết rồi."
Lần này Lâm Chu bán vịt kho xong nghe thấy khách hàng gọi mình, cậu không nhảy xuống ghế nhựa, chỉ quay đầu lại đáp một câu.
Hôm nay là ngày đầu tiên bày quầy hàng, cậu vốn chuẩn bị không nhiều lắm.
Vịt kho vẫn còn thơm nữa chứ.
Lúc trước cậu không hiểu tại sao những người lớn tuổi lại thích nghe kịch.
"Được rồi, thế bình thường ông chủ vẫn luôn bày quầy hàng ở đây à?"
Lúc trước Lâm Chu chưa từng xem kịch, hôm nay được nghe, phát hiện chắc bản thân đến tuổi rồi, nghe vô cùng say mê.
"Mấy ngày này đều ở đây."
Chàng trai chưa ăn cho đã thèm, hết sức không cam lòng, anh truy hỏi.
Bày quầy hàng ở đây khá tốt, làm ăn khá khẩm thì không nói, còn có thể thuận tiện nghe kịch, mấy diễn viên này hát không tệ.
Người đến xem kịch nhiều, mỗi người mua một ít, chẳng mấy chốc đã bán hết rồi.
Đợi ngày mai trở lại, cậu phải đổi chút tiền mặt mang theo bên người.
Ngẫm lại những diễn viên nổi tiếng trước kia, được người mê xem kịch khen thưởng vung tiền như rác, không có chút tài năng thì thật sự không được.
Hôm nay ra ngoài vội vàng, cậu không mang theo tiền mặt, cũng không mang thứ gì đáng giá để khen thưởng.
Hiện tại xem ra, vẫn là lúc trước cậu còn nhỏ tuổi, không thể cảm nhận được sự hấp dẫn của hí khúc.
Chàng trai cúi đầu chạy về thính phòng, ông nội nhìn anh tay không trở về, còn khó hiểu mà hỏi một câu.
May mà, vẫn còn để ăn.
Nghe nói gánh hát này sẽ diễn ở đây ba ngày, ngày mai anh lại đến, đến lúc đó nhất định phải ăn cho đã thèm.
Nhìn dáng vẻ xem kịch say mê của ông chủ, chàng trai có chút bất đắc dĩ.
"Sao vậy, không mua được à?”
Chàng trai bất đắc dĩ lắc đầu, rồi xem cùng ông mình.
Wow, diễn hay thật đấy!
Ông lập tức quay đầu nhìn về phía trung tâm sân khấu.
Ông nội vừa định nói gì đó để an ủi cháu trai, thì nghe thấy khán giả bên cạnh phát ra từng tiếng hoan hô.
Ông lão tập trung tinh thần xem kịch.
"Bán hết rồi, ngày mai cháu lại đến mua."
Thế nhưng anh thực sự không có hứng thú gì đối với hí khúc, xem mãi xem mãi thì anh cúi đầu lướt Douyin.
Sau đó anh lướt đến Nam Kim cũng có quầy bít tết món Tây phối kèn Xô-na rồi.
Hề hề, cái này thú vị thật đó. Món ăn hot nhất bây giờ chính là mấy quán ven đường bán mấy món như món Tây phối kèn Xô-na.
Có những quầy hàng giống như vậy xuất hiện ở rất nhiều nơi trên cả nước.
Không ăn nổi món Tây phối kèn Xô-na phiên bản gốc giá 3000 tệ, nhưng vẫn có thể nếm thử phiên bản 300 tệ được.
Chàng trai lưu video lại, đặc biệt xem thử quán ven đường này nằm ở vị trí nào trong Nam Kim, định đến lúc đó đến nếm thử.
Lướt rồi lại lướt, anh lướt tới video Lâm Chu bày quầy hàng thổi kèn Xô-na.
Cậu nhìn hình ảnh trong video, sao càng nhìn người đàn ông đeo khẩu trang thổi kèn Xô-na này càng thấy quen mắt thế?
Một suy nghĩ chợt xuất hiện, anh nghĩ đến ông chủ bán cổ vịt đứng trên ghế nhựa xem kịch ban nãy.
III
Vãi nồi!
Cậu đã nói mà, sao một quán ven đường có thể có cổ vịt ngon như vậy chứ, thì ra do ông chủ Lâm làm à?
Sau khi chàng trai phản ứng lại, anh cảm thấy quầy vịt kho mình ủng hộ chính là ông chủ Lâm.
Mọi thứ đều khớp cả, hôm nay là thứ hai, ông chủ Lâm sẽ đổi chỗ bày quầy hàng.
Hơn nữa ban nãy anh hỏi ông chủ quầy cổ vịt chuyện bày quầy hàng, ông chủ trả lời rằng mấy ngày này đều sẽ bày quầy bán hàng ở đây.
Còn không phải ông chủ Lâm thì là ai?
Chàng vai vừa nghĩ đến chuyện quầy hàng mình gặp chính là quầy của ông chủ Lâm, người cả mạng xã hội tìm kiếm mỗi tuần, thì vô cùng hưng phấn.
Cậu lập tức muốn đi xem thử.
"Ông ơi cháu có chút việc, ông cứ xem trước nhé, cháu sẽ quay lại ngay."
Nói xong, không đợi ông nội phản ứng, chàng trai đã gấp gáp chạy ra ngoài như đang mắc tiểu lắm vậy.
Cậu đến xem kịch mà một chốc đi ra một chốc đi vào, khiến người khán giả bên cạnh cũng cảm thấy hơi phiền. Người đó cau mày dịch sang bên cạnh nhường chỗ.
"Ngại quá, thật ngại quá."
Chàng trai cảm nhận được người ta không tình nguyện, anh cúi đầu nói xin lỗi.
Anh làm như vậy thật sự đã làm phiền người khác.
Nhưng, vừa nghĩ đến chuyện ông chủ bán cổ vịt chính là ông chủ Lâm, thế nào anh cũng phải đi xác minh lại!
Chàng trai vừa chen ra khỏi đám đông, anh lập tức chạy về phía quầy ăn vặt hai bên đường.
Một buổi tối chạy mấy chuyến, chàng trai quen đường đi đến trước quầy hàng của Lâm Chu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận