Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 322: Sao hôm nay Đại Bảo không đến vậy?

Chương 322: Sao hôm nay Đại Bảo không đến vậy?Chương 322: Sao hôm nay Đại Bảo không đến vậy?
Cảnh sát nhân dân nhìn vào cảm thấy hơi buồn cười.
"Chú cảnh sát, tôi nói tôi đi ngang qua, thấy nơi này yên tĩnh, không gian rộng rãi, thích hợp bày quầy bán hàng, anh tin không?”
Cảnh sát nhân dân không nói tin hay không.
Anh nhìn ra mấy người họ đến nơi này cũng không làm gì, chỉ tụ lại ăn hoành thánh. Ánh mắt mỗi người đều cực kỳ trong sáng. Tuy hơi kỳ quái, nhưng đó là sở thích cá nhân, anh không tiện nói thêm gì.
"Vậy thì, còn hoành thánh không?”
Đúng lúc hơn nửa đêm, anh cũng đang đói bụng.
"Còn ạ."
"Thế lấy tôi hai bát. Đứa nhỏ đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì lấy ba bát."
"Là ông chủ Lâm mỗi tuần ngẫu nhiên đổi chỗ bày quầy bán hàng à?"
"Chú cảnh sát, tôi nói anh biết này, hoành thánh ông chủ Lâm làm ngon cực, anh ăn thử sẽ biết."
Anh quan sát tỉ mỉ Lâm Chu từ trên xuống dưới, lại nhìn những người tụ tập xung quanh, nói thế nào cũng phải hơn trăm người.
Viên cảnh sát nghe cách gọi này, trong đầu lập tức nghĩ đến vài chuyện đồng nghiệp từng kể: Một cậu trai dẫn chó đến đồn cảnh sát hỏi thăm về việc đăng thông báo tìm người, chỉ để tìm ông chủ Lâm bày quầy bán đồ ăn.
"Ông chủ Lâm?"
Không lẽ chính là ông chủ Lâm này?
"Đứa trẻ đã ăn rồi ạ chú cảnh sát."
Ngay lúc này, Lâm Chu thật sự toát mồ hôi đầm đìa.
Ông chủ Lâm hot đến thế á! Ngay cả chú cảnh sát cũng từng nghe danh?
"Nếu không có người nào khác mỗi tuần đổi chỗ bày quầy bán hàng cũng họ Lâm như tôi, thì chắc là tôi đấy ạ."
Các khách hàng và Lâm Chu nghe viên cảnh sát hỏi vậy đều thoáng ngẩn người.
Cảnh sát cười đáp lại một câu.
Cậu là công dân rất tốt nha!
"Vậy được rồi."
Cậu chỉ bày quầy bán hàng thôi mà, sao cả chú cảnh sát cũng biết cậu thế?
Các khách hàng bên cạnh tò mò muốn điên người, vội hỏi.
"Phải, là husky."
Người này, chuyện này, phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người là nghĩ đến Cao Gia Chí, sau đó lập tức nhìn xung quanh tìm người.
Lâm Chu: III
"Tuần trước có cậu trai trẻ dẫn theo một chú chó đến đồn cảnh sát hỏi có thể lên tivi thông báo tìm người gọi là ông chủ Lâm hay không."
"Là một con husky đúng không?”
"Chú cảnh sát cũng biết ông chủ Lâm à?"
"Đúng là Cao Gia Chí rồi. Hây, sao hôm nay Cao Gia Chí và Đại Bảo không đến vậy?"
"Ừ nhỉ! Tôi cũng không để ý, luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, hóa ra là thiếu mất Đại Bảo." "Chắc chắn là Cao Gia Chí. Chỉ có cậu ta và Đại Bảo mới có thể làm được việc này."
Hiện giờ, tâm trạng của Lâm Chu khó có thể tả. May mà chú cảnh sát không cho cậu ta đăng tin tìm người, nếu không cậu chỉ có nước đội quần.
Ai đời tìm người lại nghĩ đến chuyện đăng thông báo trên tivi chứ hải
Lâm Chu cạn lời nấu hoành thánh, sau đó đóng gói đưa cho chú cảnh sát.
"Ông chủ Lâm, bao nhiêu tiền thế?"
"40 tệ ạ.
"Vậy mọi người ăn xong thì về đi nhé! Đêm hôm khuya khoắt, tụ tập ở nơi hẻo lánh thế này không an toàn, dễ hù dọa người ta lắm."
Lúc họ đến đây, vừa xuống xe đã thấy nhiều người tập trung ở nghĩa trang như vậy, nếu không chuẩn bị sẵn tâm lý có lẽ cũng bị dọa hết hồn rồi.
"Vâng ạ, vâng ạ.'
"Chú cảnh sát yên tâm đi, chúng tôi ăn xong sẽ đi ngay."...
Tiễn chân chú cảnh sát, các khách hàng đều không nhịn được cười.
"Lạ ghê, sao hôm nay Đại Bảo không đến nhỉ! Hôm qua còn đến mà. Theo lý thuyết, nếu biết ông chủ Lâm ở nơi này, Cao Gia Chí chắc chắn sẽ dẫn Đại Bảo đến đây."
"Hay là cậu ta bận việc gì đó? Vào nhóm hỏi thử xem."
"Thằng nhóc này nghĩ kiểu gì mà lại muốn đăng thông báo tìm người thế không biết! U là trời, cười chết tôi, cả cục cảnh sát đều biết ông chủ Lâm luôn rồi."
"Không được, ha ha ha ha, tôi buồn cười lây rồi! Cậu ta vậy mà không để lọt gió một tí thông tin gì, công tác giữ bí mật tốt thật."
"Nói gì thì nói, nếu thật sự có thể lên tivi, toàn thành phố tìm một mình ông chủ Lâm, ông chủ Lâm có chạy đằng trời."
Lâm Chu:...
Các người thảo luận vấn đề này ngay trước mặt tôi có ổn không đấy?
Lúc này, trong nhà Cao Gia Chí là một mảnh hỗn loạn.
Cậu ta và Đại Bảo đều bị phạt đứng ngoài ban công.
Cao Gia Chí có vết bầm tím trên mặt, tóc tai rối loạn.
Tình trạng của Đại Bảo cũng chẳng khá khẩm gì, lông trên người trụi mất một mảng.
Xem ra một người một chó đã trải qua trận chiến hết sức ác liệt.
Trong phòng, ba Cao và mẹ Cao đang thu dọn tàn cuộc.
Trong phòng khách, ghế sofa, bàn trà đều nát bét, khắp nơi tràn ngập rác và đồ dùng trong nhà bị hư hại.
"Ngày mai bảo hai đứa nó dọn ra ngoài đi. Không thể sống qua ngày mài Ngày nào cũng phá nhà. Ông nói xem chúng ta đổi ghế sofa và bàn trà này bao nhiêu lần rồi?"...
"Lão Cao, còn ông nữa, lần trước đã nói cho chúng nó dọn ra ngoài ở. Người ngợm đã lớn như vậy, có phải không ở một mình được đâu! Ngày nào nó cũng ở lì trong nhà, không yêu đương cũng không tự lập, ông giữ nó làm gì!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận