Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 614: Còn đồ nướng nữa à? Má ơi, bụng tôi sắp không chứa nổi nữa rồi! (2)

Chương 614: Còn đồ nướng nữa à? Má ơi, bụng tôi sắp không chứa nổi nữa rồi! (2)Chương 614: Còn đồ nướng nữa à? Má ơi, bụng tôi sắp không chứa nổi nữa rồi! (2)
Nếu là lúc bình thường, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt dòm ngó, nhưng lúc này, mọi người đều tập trung ăn đồ nướng, không ai rảnh quan tâm chuyện khác.
"Ây dà trời ơi, xiên nướng này thơm quá xá!"
Đồ nướng ứa dầu, bốc khói xèo xèo. Thịt xiên thơm phức, mùi cay nồng và mùi bột thì là hòa quyện vào nhau, thơm ngất ngây con gà tây.
Chưa kể, các ông chủ lớn hiếm khi ăn được món ngon như đồ nướng này đây.
Gia vị đậm đà kích thích vị giác, hương vị hun khói của khói lửa lượn lờ làm mỗi xiên thịt đều thăng hoa, niềm vui sướng do đồ nướng mang lại không thể nào tưởng tượng nổi.
Toàn bộ sảnh tiệc, từ người già đến trẻ nhỏ đều cầm xiên thịt, không thèm quan tâm hình tượng.
Ngay cả lớp trang điểm tinh xảo trên mặt các quý bà, quý cô cũng bị nguyên liệu đồ nướng cọ xát, nhưng chẳng mấy ai quan tâm, trong mắt họ ngập tràn hình ảnh xiên nướng trong tay.
Một người ba xiên, không đủ ăn, vốn không đủ ăn mài
Nếu phát biểu một đoạn dài ngay lúc đồ ăn vừa được mang lên, khách mời nào cũng chỉ tập trung ăn uống, có lẽ sẽ không ai thèm nghe họ nói gì.
Sau khi thỏa mãn chính là trống rỗng.
Khi mọi người đã ăn no uống say nhưng vẫn chưa có ai rời tiệc chính là thời cơ tốt nhất để cô dâu chú rể lên sân khấu nói lời cảm ơn.
Lúc tiệc cưới gần kết thúc, cô dâu chú rể trong hôn lễ hôm nay lên sân khấu cảm ơn mọi người đã đến dự tiệc cưới lần này.
Mọi người rõ ràng đã no căng bụng, thế mà vẫn có cảm giác muốn ăn nhưng không đã thèm.
Bởi vì tất cả mọi người sẽ yên tĩnh lại và lẳng lặng nghe.
Cắn hai ba lần đã hết rồi.
Sau đó, ông chủ nào đó có quen biết ngồi phía dưới nói muốn nhìn ông chủ Lâm một chút.
Trương Minh Viễn và Lục Thiển nói cảm ơn xong còn mời ba mẹ hai bên bước lên sân khấu.
Bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.
Vẫn là lúc này tốt hơn.
Lỡ như Lâm Chu đi bày quầy bán hàng gặp phải chuyện gì đó, nhưng ông lại ở xa cũng sẽ có người chăm lo cho cậu.
Đúng lúc Trương Kiến Quân cũng nảy ra ý nghĩ giới thiệu Lâm Chu cho mọi người.
Người lớn tuổi, gặp được hậu bối mà mình thích sẽ luôn muốn đặc biệt săn sóc người đó.
Ngoài cô dâu chú rể, đối tượng các khách mời quan tâm nhất chính là ông chủ Lâm.
Những người đang ngồi đây đều là ông chủ lớn ở đủ mọi ngành nghề, sau khi thưởng thức tay nghề của Lâm Chu, nếu cậu bày quầy bán hàng trên địa bàn của họ, có việc gì cũng có người quen hỗ trợ.
Dưới sân khấu, Lâm Chu vừa ngồi xuống, không ngờ có khách mời ồn ào muốn cậu lên sân khấu phát biểu, cậu lập tức bồn chồn, ngồi không yên.
Trương Kiến Quân vừa định lên sân khấu phát biểu trước, vội bảo người đi nhà bếp mời Lâm Chu.
"Tiểu Lâm đâu rồi? Đã ra khỏi nhà bếp chưa?"
Hơn nữa, nói gì cũng phải cho mọi người biết món ngon cỡ này là do ai làm. Về sau, những người muốn ăn món do Lâm Chu làm cũng nhận ra người ta.
Đến lúc để cậu xuất hiện rồi. ... Người ta thường nói: Nhiều bạn bè thì nhiều con đường.
Vừa nghĩ tới bị nhiều người trêu như vậy, khỏi phải nói, dù cậu không mắc chứng sợ xã hội cũng bị ép thành sợ. Cậu nhìn Trương Minh Viễn bằng ánh mắt tràn đầy ý từ chối.
Làm thế cậu ngại dữ lắm!
Hơn nữa, cậu không quen ai trong mấy người này.
Trái ngược với vẻ dè dặt của Lâm Chu, bầu không khí tại hiện trường vô cùng sôi động.
"Ông chủ Lâm, ông chủ Lâm!"
"Ông chủ Lâm cũng đến đây rồi, mau cho chúng tôi nhìn ông chủ Lâm đi."
"Nghe nói ông chủ Lâm còn rất trẻ mà đã có tay nghề này, không dám tưởng tượng năm dài tháng rộng, tay nghề của cậu ấy sẽ càng tốt đến cỡ nào."
"Đây là tài năng bẩm sinh đúng không? Cậu ấy còn giỏi hơn những đầu bếp trong các bữa tiệc cấp quốc gia mà tôi từng ăn trước đây."
"Ông chủ Lâm đâu rồi?"
Khách mời ở hiện trường vừa nghe ông chủ Lâm đang có mặt, lập tức tò mò nhìn đông ngó tây.
Sau đó, mọi người thấy Lâm Chu đứng lên. Cậu mặc vest, dáng vẻ đẹp trai rạng ngời bước lên sân khấu.
Trong chớp mắt, tiếng hoan hô, tiếng hét chói tai ở hiện trường còn nồng nhiệt hơn cả khi Trương Minh Viễn và Lục Thiển lên sân khấu cảm ơn ban nãy.
Làm Lâm Chu hơi ngại ngùng.
Sau đó, cậu bắt gặp ánh mắt của hai ba con họ Trương, cả hai nở nụ cười dịu dàng đầy khích lệ.
Nhờ thế mà Lâm Chu không còn quá căng thẳng trước tình huống này nữa.
Tình huống được tiếp xúc với những người thuộc tầng lớp mà trước kia cậu chưa bao giờ dám nghĩ, hoặc không thể nào đến gân.
Hiện giờ, cậu đang bước lên sân khấu trước sự chú ý của tất cả mọi người.
Nhìn thấy Lâm Chu, tiếng reo vang tại hiện trường càng thêm nhiệt liệt. Ở những nơi không thể nhìn rõ sân khấu còn có người đứng dậy hoan hô, lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Trên trăm bàn khách mời ở đó cũng có người chụp hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận