Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 161: Nằm mơ cũng đang bị khách hàng đuổi theo đòi gà rán! (1)

Chương 161: Nằm mơ cũng đang bị khách hàng đuổi theo đòi gà rán! (1)Chương 161: Nằm mơ cũng đang bị khách hàng đuổi theo đòi gà rán! (1)
Bảo vệ bị đồng nghiệp nói, lập tức từ bỏ suy nghĩ này, nhưng thấy đồng nghiệp hình dung người ta như mãnh thú hồng thủy, vẫn không nhịn được phản bác.
"Ở đây làm việc nên cẩn thận một chút không để xảy ra sai sót, lỡ như cậu Lâm thích che giấu thân phận, đi bày quầy hàng làm việc giống người bình thường thì sao, sự xuất hiện của chúng ta khiến cậu ấy cho rằng thân phận bại lộ từ đó nhìn chúng ta không vừa mắt rồi sao?
"Căn cứ kinh nghiệm xem tiểu thuyết mười năm của tôi, hành vi giống như cậu Lâm, rất có khả năng là thân phận địa vị ban đầu khiến cậu ấy chỉ cần tùy tiện làm đồ ăn cũng có một đống người tâng bốc, khiến cậu ta cảm thấy những người này khen bởi vì thân phận của mình, không có cảm giác chân thật, vì thế che giấu thân phận, giả dạng làm một người bình thường ra ngoài bày quầy hàng, tất cả mọi người không biết thân phận của cậu ấy, ăn món cậu ấy làm không bị chọn lọc, từ đó có thể nghe được lời khen ngợi thật lòng thật dạ của những khách hàng. Đây đại khái chính là theo đuổi khác biệt của người giàu có nhỉ."
Nghe đồng nghiệp phân tích tâm lý của cậu Lâm, mặt bảo vệ còn lại lộ vẻ nghi hoặc, lẽ nào là thế?
Nghĩ kỹ thì đúng là khá có lý.
"Đây đại khái chính là khác biệt giữa chúng ta và người giàu có đó, chúng ta theo đuổi chỉ có tiền, bọn họ theo đuổi chính là nhu cầu tinh thân mức độ cao hơn!"
"Nói không chừng giờ cậu Lâm về đến nhà, nhìn thấy những người trên mạng đều đang khen cậu ấy tay nghề tốt, lén vui vẻ thì sao."
Lời này quả thật không sai.
Không phải chứt
Trước khi ngủ không lướt video, thì không ngủ được.
Data đương nhiên sẽ đẩy cho cậu những video tương tự.
Đối với tin tức của bản thân, bình thường Lâm Chu khá chú ý, còn sẽ cố ý tìm tòi.
Sau đó đương nhiên lướt được video mà cư dân mạng thảo luận về cậu.
Xem rồi lại xem, sắc mặt của cậu trở nên sai sai.
Lâm Chu về đến nhà, đầu tiên là sảng khoái tắm rửa một cái, sau đó cầm một chai coca ướp lạnh, nằm trên giường vừa lướt video vừa nghỉ ngơi.
Buổi chiều, Lâm Chu vừa tỉnh ngủ, cả người cũng không ổn.
Thấy người ở khu bình luận đều đang đào thân phận của cậu, Lâm Chu sợ tới mức vội vàng che giấu nick phụ của mình.
Mấy khách hàng này thật sự quá khủng bối...
Cậu chỉ muốn khiêm tốn mở quán, cũng không lộ mặt, vậy mà còn bị đăng trên mạng dẫn đến nhiều thảo luận như vậy.
"À _
Sau đó vừa mở mắt, cậu đã cảm nhận được giấc ngủ này có cũng như không, trên người đau nhức không chịu nổi.
Giống như nằm mơ chạy tám trăm métI
Cậu nằm mơ thấy khách hàng không ăn được gà rán, từ ban đêm đuổi theo cậu chạy tới hừng đông, trong miệng cứ hô gà rán gà rán, muốn ăn gà rán.
Sau khi rời giường, cậu còn bị sái cổ.
Lâm Chu đáp một tiếng, đầu cũng không nhúc nhích được, thật đúng là khó chịu.
Dì Phương và dì Hứa nghe thấy Lâm Chu hét cũng vội vàng lên lầu. Tôn Đức Nghiệp nhanh chóng lên lầu, thấy Lâm Chu ôm cổ, lập tức trả lời, đi bên cạnh gọi điện thoại.
"Quản gia Tôn, mau mau, tìm một thợ mát xa về, cháu bị sái cổ rồi!"
Sau khi biết xảy ra chuyện gì, dì Phương dìu Lâm Chu đến sô pha ngồi xuống: "Cậu ơi, tôi mát xa cho cậu trước nhé, có khó chịu lắm không?"
Lâm Chu ôm cổ đau kêu ra tiếng.
Không biết trong lúc nằm mơ chạy bộ có phải cả thân thể đều đang chạy bộ hay không, sau khi thức dậy eo nhức lưng đau còn bị sái cổ.
Sớm biết như thế, trước khi ngủ không lướt video, cả giấc mơ đều là đang bị khách hàng đuổi.
Dì Phương đứng phía sau Lâm Chu hỗ trợ mát xa.
Dì Hứa chạy qua lại rót nước bưng cơm.
"Thưa cậu, giờ thây mát xa đã xuất phát, đại khái trong vòng một tiếng sẽ đến, cậu nhẫn nại một chút."
Lâm Chu gật đầu, sống không còn gì luyến tiếc ngồi tê liệt trên sô pha.
"Đúng rồi, hôm nay chú đi mua gà nhé, cần tám mươi con gà choai, ông chủ trang trại biết rõ, cứ bảo ông ấy xử lý giống như trước đó là được."
"Vâng thưa cậu, cậu yên tâm đi."
Tôn Đức Nghiệp gật đầu, sắp xếp xong chuyện của biệt thự mới lái xe xuất phát đi đến trang trại mua gà.
Ông chủ trang trại nhìn thấy chiếc xe sang quen thuộc, lập tức lên đón.
Sau đó nhìn thấy quản gia Tôn thì rất nghỉ hoặc.
"Xin chào ông chủ, tôi là quản gia của cậu Lâm, đến mua tám mươi con gà choai của hôm nay, xử lý giống như trước đó là được."
Tôn Đức Nghiệp mặc một bộ tây trang vừa người, không hợp với bầu không khí ở trang trại.
Ngày hôm qua Lâm Chu mặc áo ngắn tay quần đùi, trái lại không khiến ông chủ trang trại cảm thấy khác biệt về thân phận.
Cho dù sau khi tìm hiểu biết được chiếc xe này rất đắt, cũng không có cảm giác chân thật!
Hôm nay đổi thành một Tôn Đức Nghiệp dáng vẻ tinh anh đến, liên thể hiện rõ bầu không khí xe sang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận