Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 380: Đây là thêm món vào menu của khu du lịch nông thôn à? (1)

Chương 380: Đây là thêm món vào menu của khu du lịch nông thôn à? (1)Chương 380: Đây là thêm món vào menu của khu du lịch nông thôn à? (1)
"Ây dà, ông chủ Đinh đấy hải! Vừa rồi không thấy cậu đang ở đây, cậu cũng đến mua vịt quay à? Cậu muốn mua mấy con?"
"Một con là được rồi, lúc nãy tôi đã mua một con rồi, tin tức của anh nhanh nhạy thật đó, trước cổng trại chăn nuôi của tôi vừa có thêm một quầy vịt quay thì anh đã đến ngay rồi, sao thế, thêm món vào menu của khu du lịch nông thôn chỗ anh à?"
"Chứ còn gì nữa, vịt quay ngon như vậy, chắc chắn khách hàng chỗ tôi rất thích ăn."
Phải nói rằng ông chủ Dương đúng là biết làm ăn, lúc ông ăn được món vịt quay ngon như vậy, không nghĩ tới mình muốn ăn bao nhiêu, mà là mua về để kinh doanh.
Không phải ai cũng biết bên này có một quầy vịt quay.
Lâm Chu cứ vậy mà nhìn hai người này sắp xếp đâu ra đó cho những con vịt quay sắp ra lò ngay trước mặt mình.
"Chuyện này đương nhiên rồi, anh cứ yên tâm về vịt quay này đi, cậu ấy mua vịt sống ở chỗ tôi, nguyên liệu đỉnh cao đấy!"
Ông chủ trại chăn nuôi vừa mở miệng đã giới thiệu, còn tích cực hơn cả Lâm Chu.
Vịt quay được lấy ra vô cùng đẹp mắt, từng giọt từng giọt mỡ vịt nhỏ xuống.
Lát nữa vẫn nên đeo khẩu trang thôi, nếu không thì cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Khoảnh khắc mở lò quay ra, mùi thơm nức mũi lan tỏa khắp bốn phía, Lâm Chu đứng gần bếp lò nhất.
Lâm Chu cầm sào tre lấy từng con vịt quay chảy mỡ xì xèo ra ngoài.
Mười phút sau, lô vịt quay thứ hai ra lò.
Cậu còn có thể nhìn thấy những tia lửa đỏ rực chớp lóe trong bếp lò, thoang thoảng mùi thơm trái cây rất hấp dẫn.
Lâm Chu đứng cạnh hai người, chỉ có thể trở thành nhân vật nền trong lúc hai người họ nói chuyện với nhau, tiện thể nở nụ cười lễ phép khi bọn họ nhìn sang.
Lúc này, ông hỏi mỡ vịt, không cần nghĩ cũng biết là để nấu ăn.
"Ông chủ có bán mỡ vịt quay không?"
Lâm Chu đã biết người này là ông chủ khu du lịch nông thôn từ cuộc trò chuyện giữa ông và ông chủ trại chăn nuôi ban nãy.
Ông chủ khu du lịch nông thôn nhìn mỡ vịt được chứa trong phần rãnh dưới đáy bếp lò, hai mắt sáng rực.
Tuần này cậu phải bán 500 con vịt quay. Tính cả lô này chỉ mới bán được 39 con, cậu tự ăn 1 con nên không tính.
Lâm Chu không cần dùng mỡ vịt làm gì, tiện tay tặng kèm cho khách hàng cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa, đây chính là khách hàng lớn.
"Cho anh hết đấy, tôi không lấy tiền."
"Vậy thì cảm ơn cậu nhiều, cậu còn trẻ mà đã có tay nghề làm vịt quay tốt như vậy, lợi hại thật đó."
Nụ cười trên mặt ông cứng ngắc, chỉ đành gật đầu: "Rất tốt, rất tốt."
Lâm Chu: "Chưa tính bao giờ, tôi cũng không kiếm tiền dựa vào việc này."
"Một ngày cậu có thể kiếm được bao nhiêu tiền thế?"
Đầu bếp có tay nghề làm vịt quay thế này chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu, nếu mời được cậu về khu du lịch nông thôn, chỉ chuyên làm vịt quay, chẳng phải khu du lịch nông thôn của ông muốn nổi tiếng cũng rất dễ dàng saol
Ông chủ khu du lịch nông thôn nghẹn họng khi nghe thấy lời này, nhất thời không thể nói tiếp những câu từ đã chuẩn bị sẵn.
Ông chủ khu du lịch nông thôn nhìn vịt quay Lâm Chu làm ra, ánh mắt vô cùng háo hức. "À này, đóng gói nguyên con vịt nhé."
"Có ngay, anh muốn lấy nước kho và bánh mì dẹt luôn không?"
"Tôi lấy nước kho." Trong khu du lịch nông thôn có rất nhiều vườn rau, hành lá và dưa leo thái sợi có thể dùng đồ nhà mình, còn có thể đặt tên thương hiệu, bán đắt một chút.
Lâm Chu gật đầu, sau đó đặt vịt quay vừa lấy ra vào túi chống bụi, gói thêm một ít nước kho màu đỏ là xong.
Sau đó, cậu để lại một con cho ông chủ trại chăn nuôi.
"Ông chủ, anh muốn chặt con vịt này luôn không?"
"Không, tôi ăn vịt thái miếng nhỏ."
Con vịt đã chặt kia vẫn còn nửa con, anh lại mang thêm một con vịt cắt miếng nhỏ về nhà, buổi tối không cần nấu thêm món mặn, xào thêm hai món chay nữa thì ăn cơm được rồi.
Ông chủ trại chăn nuôi nhìn thời gian, sắp có thể tan làm rồi.
"OK."
Vịt mới ra lò còn rất nóng.
Lâm Chu mang găng tay vào, cắt từng miếng một.
Mỗi miếng thịt vịt được cắt ra đều bốc hơi nóng, mùi thơm phưng phức.
Ai nhìn thấy cũng vô cùng thèm thuồng.
"Tôi từng thấy người khác ăn món vịt quay, chỉ ăn da vịt quay chấm với đường trắng."
Lâm Chu: "Cũng có thể ăn như thế, anh muốn ăn à? Tôi cắt cho anh."
"Không cần không cần đâu, tôi chỉ nói vậy thôi, chấm đường trắng ăn kỳ cục lắm."
Lâm Chu mỉm cười, người dân ở mỗi nơi đều có khẩu vị khác nhau, cũng không thể nói ăn không ngon, chỉ là tùy khẩu vị mỗi người mà thôi.
"Thật ra mùi vị khá ổn, anh có thể thử xem."
Nghe Lâm Chu nói vậy, ông chủ trại chăn nuôi cảm thấy vô cùng đáng tin.
Anh vốn không muốn nếm thử, lúc này cũng cảm thấy hơi tò mò.
Cũng không tốn công, trong nhà ai mà chẳng có đường.
Chờ tối về nhà thử xem sao. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận