Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 398: Đây nào phải đi ăn tiệc, rõ ràng là đi “cướp tiệc” mài (1)

Chương 398: Đây nào phải đi ăn tiệc, rõ ràng là đi “cướp tiệc” mài (1)Chương 398: Đây nào phải đi ăn tiệc, rõ ràng là đi “cướp tiệc” mài (1)
"Vịt quay đẹp thật đấy! Mới nãy khi chưa vào tiệc, tôi chỉ chú ý đến vịt quay treo trong sân thôi."
Vịt quay nguyên con cho rất nhiều thịt, một đĩa lớn vừa được bưng lên, mọi người trên bàn đều nhắm thẳng đũa đến món vịt quay này.
Thậm chí có những người hay đi ăn tiệc gắp tận mấy miếng thịt vịt vào bát chỉ trong một lần nhưng không ăn vội, không biết họ móc cái túi ra từ đâu, thấy chỗ thịt ngon thì lập tức gắp thêm mấy miếng lớn vào.
Sau đó, bọn họ mới vui vẻ bưng bát lên ăn món vịt quay.
Một con vịt quay hoàn chỉnh, từ lúc lên bàn đến khi sạch đĩa chỉ trong vòng chưa đầy hai phút, trên đĩa chỉ còn sót lại nước sốt.
Đây nào phải đi ăn tiệc, rõ ràng là đi "cướp" tiệc thì có!
Những vị khách thưởng thức được hương vị của vịt quay, người nào cũng trở nên hưng phấn.
"Ây gù má ơi, vịt quay này ngon quá đi mất!"
"Ấy, cậu trai này có biết kính già yêu trẻ không thế! Mọi người còn chưa ăn được hai miếng, một mình cậu lại gặm hết cả đống xương rồi!"
"Ngon thật á, ăn vào không mặn, không nhạt, gia vị vừa miệng, da vịt quay dai giòn sần sật!"
Hầu hết mọi người thường dùng hành động để thể hiện việc đánh giá cao món ăn ngon.
Muốn có người vừa sành ăn vừa biết cách diễn đạt chân chính thì phải nhắc đến nhà phê bình ẩm thực, chỉ riêng việc mô tả mùi vị thôi cũng đủ khiến người khác thèm thuồng.
Bảo tốp khách đang vội dùng bữa khen ngợi, bọn họ cũng không dùng được từ nào cao siêu, trong đầu chỉ có mỗi hai chữ ăn ngon, động tác giành món ăn phải nói là càng lúc càng nhanh.
Có thể làm các ông bà cụ 70,80 tuổi đứng dậy giành đồ ăn, có thể thấy vịt quay ngon tới cỡ nào.
"Mùi vị tuyệt ghê! Tôi chưa từng ăn vịt quay nào ngon thế này."
Mọi người vội vàng lấy túi đựng thức ăn ra khỏi túi quần rồi bắt đầu gắp đồ ăn vào túi.
Sau đó, khi vịt quay được bày lên bàn, mọi người ngửi mùi đều gắp một miếng vào bát trước, ăn thử xong mới bắt đầu trở nên nóng vội.
Sao bọn họ có thể giành lại mấy người trẻ tuổi ngồi cùng bàn được! Mắt thấy mình còn chưa ăn xong một miếng, chàng trai trẻ đã ăn cả bát đầy.
Bên bàn người cao tuổi, mọi người vốn hành động khó khăn, răng lợi không tốt, ai nấy đều im lặng ngồi trước bàn, ăn một miếng có thể tốn thời gian rất lâu.
Trước khi đến dự tiệc, anh cũng không biết đồ ăn trong tiệc cưới ngon dữ vậy!
Người trẻ tuổi ngồi cùng bàn không mang túi theo:...
Sơ suất rồi!
Bọn họ ăn chậm, nếu không gắp thêm mấy miếng trước thì lát nữa không còn gì để ăn mất!
Thế nên bây giờ anh chỉ có thể nhét lấy nhét để vào miệng, anh sợ mình vừa quay đầu đi thì các ông bà cụ này có thể chia hết cả rau dưa trên bàn luôn.
Thậm chí, lúc cô dâu chú rể đến mời rượu, trong miệng anh vẫn đang ngậm đầy vịt quay, vừa nói chúc mừng không rõ ràng vừa uống rượu theo mọi người.
Dù các ông bà cụ nhìn anh bằng ánh mắt trách móc, tốc độ ra tay của anh thanh niên vẫn rất nhanh.
Anh đã ăn bắp giò rồi, không ngon bằng vịt quay, anh chỉ muốn ăn mỗi vịt quay thôi.
"Ông nghe cháu đi, ông không ăn được vịt quay đâu, ông ăn bắp giò đi, bắp giò được hầm mềm lắm đấy ạ!"
Anh vừa cạp một miếng vịt quay, tay đã gắp sẵn miếng tiếp theo. Còn không bằng ăn một mớ vào bụng trước, ít nhất không bị lỗ.
Hàn Phương một đường mời rượu đến đây, nhìn dáng vẻ khách mời ăn không thèm ngẩng đầu, thậm chí mời rượu cũng không quên giành vịt quay, trái tim cậu ta cũng đang nhỏ máu!
Vịt quay của cậu tal
Tiệc cưới của cậu tal
Đến giờ cậu ta vẫn chưa ăn được miếng nào, toàn nhìn người khác ăn thôi, làm cậu ta thèm muốn chết!
Ban đầu chỉ có 32 bàn khách, giờ lại thêm bàn nữa, không biết bốn mươi con vịt quay cậu ta mua có thừa được con nào không, nếu họ không chừa phần cho cậu ta thì biết làm saol
Trong lòng Hàn Phương vô cùng sốt ruột.
Nhưng ngoài mặt cậu ta vẫn vui vẻ đi theo ba mẹ và vợ đến mời rượu từng bàn một.
Bàn nào cũng phải mời rượu, còn phải làm quen, gọi mỗi người một lần rồi trò chuyện đôi ba câu.
Đợi đến lúc quay về bàn chính, Hàn Phương thấy đĩa vịt quay trên bàn đã trống không, trái tim lập tức hãng một nhịp.
"Vợ ơi em ăn trước đi, anh vào phòng bếp hỏi xem còn vịt quay không đã."
Dứt lời, cậu ta không thèm nhìn những món khác trên bàn ăn, đi thẳng đến phòng bếp tìm vịt quay.
Mấy món bình thường kia ăn lúc nào chả được! Nếu muốn ăn cứ việc tìm một quán ăn ngon là có thể thưởng thức ngay.
Nhưng vịt quay thì khác.
Nhà bọn họ đều sống ở nơi khác, vì kết hôn nên mới về nhà cũ ở quê, hôn lễ kết thúc sẽ phải quay về.
Đây gọi là ăn một bữa thì ít một bữa đấy!
Hàn Phương chạy bình bịch đến phòng bếp thì thấy hai con vịt quay được cắt sẵn còn đầy đủ trong đĩa trên bàn bếp, hai mắt lập tức sáng rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận