Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 277: Tuân mới đã đến (2)

Chương 277: Tuân mới đã đến (2)Chương 277: Tuân mới đã đến (2)
"Lúc đầu đang buôn bán phát triển tốt, sau đó bị đưa lên mạng, dẫn đến thu hút đủ loại người, ai cũng muốn mượn nhiệt độ ké fame. Phiền muốn chết! Tôi chỉ muốn yên lành ăn bánh cuốn thịt kho thôi mà, lấy đâu ra nhiều chuyện quá vậy!"
Quây hàng bánh cuốn thịt kho trở nên nổi tiếng đã động chạm đến lợi ích của khách hàng.
Trước không nhắc chuyện này, tay nghề của ông chủ Lâm quả thật rất tốt, mọi người thích ăn là chuyện bình thường. Ông chủ Lâm có thể được mọi người yêu quý, săn đón, các khách hàng đều cảm thấy đương nhiên, ngược lại còn vô cùng vui mừng.
Nhưng những tài khoản truyền thông và đám người nổi tiếng trên mạng chuyên review lợi dụng độ hot của ông chủ Lâm để ké fame thì cực kỳ phiên, cứ vây đến như ong vỡ tổ, khiến mọi người rất phản cảm.
Không thấy ông chủ Lâm thấy quá đông người, có nhiều người không mua được nên không ra bày quầy bán hàng nữa đấy hả?
Không biết tuân này cậu vì né tránh nhiệt độ mà có đi đến nơi nào đó hẻo lánh không đây. Đến lúc đó, bọn họ càng khó tìm hơn.
Há chẳng phải tăng độ khó cho mọi người à!
"Cười chết, mọi người xem tin tức chưa? Có khách du lịch đến chùa Thường Trung để check in bánh cuốn thịt kho, kết quả không tìm được quầy bánh cuốn thịt kho, còn đăng video lên mạng hỏi tại sao không thấy nữa."
Các khách hàng cũ trong nhóm đang cật lực tìm kiếm địa điểm bày quầy bán hàng của ông chủ Lâm vào tuần mới.
"Còn phải nói! Tôi đã khuyên họ đừng đến rồi, nói ông chủ Lâm chỉ bày quầy bán hàng ở mỗi chỗ một tuần thôi, thời gian còn không cố định. Nếu họ đến rất có thể sẽ không ăn được. Nhưng bọn họ không tin, cứ khăng khăng đòi đến. Tôi cũng hết cách."
"Hì hì, mong chờ muốn biết tuần này ông chủ Lâm bán gì ghê. Kể từ khi thành fan của ông chủ Lâm, mỗi ngày tôi không cần rầu rĩ chuyện phải ăn gì nữa, cứ việc đi theo sau ông chủ Lâm để ăn là được. Dù sao tuần nào cũng đổi món mà."
"Nếu đứa con của thân may mắn chưa xuất hiện, chúng ta vẫn nên cố gắng nỗ lực hơn."
"Đừng buôn chuyện nữa, nói chính sự đi. Người nào nên đi tìm ông chủ Lâm thì hành động đi."
"Tôi đã tìm người ở các công viên lớn, điểm du lịch và những nơi khác rồi. Đi một vòng trước đã."
"Có ai tốt bụng phổ cập khoa học với họ đi! Nói họ đừng đến nữa, tìm được ông chủ Lâm coi như bọn họ dữ dằn."
Rất nhiều người đến chùa cầu nguyện, hương hỏa tràn đầy, phong cảnh tráng lệ, quả là một chuyến đi đáng giái...
Các hòa thượng cũng mới biết được nguyên nhân ông chủ quầy bánh cuốn thịt kho không đến bán từ trên mạng vào hôm qua, vừa đau lòng vừa giải thích cho khách du lịch.
Không biết sau này có cơ hội ăn lại hay không, mọi người đều vô cùng thương xót. Nhưng như thế lại làm các du khách cảm thấy hòa thượng trong chùa Thường Trung đều cực kỳ tận tâm, rất có phật tính.
Vẫn có khách du lịch đến chùa Trường Trung thắp hương xong, không thấy quầy bánh cuốn thịt kho nổi tiếng trên mạng đâu bèn hỏi thăm hòa thượng trong chùa.
Sau đó vất vả lắm mới tới nơi còn chưa vào cửa lớn đã bị bảo vệ ngăn cản.
Lần đầu tiên cậu đến Khẩu thành, không quen đường, hơn nữa mười giờ tối còn phải bày quầy hàng bán mì lạnh, cậu chỉ có thể từ bỏ Bugatti chuyển sang lái xe ba bánh bày quầy hàng.
Xe ba bánh không thể chạy tốc độ cao, cậu đã mở đường đi quốc lộ trên bản đồ hệ thống, thời gian lộ trình dài như vậy, nếu không có bản đồ hệ thống, cậu cảm giác bản thân có thể đi lạc.
Xuất phát từ tám chín giờ sáng thẳng đến hơn năm giờ chiều, Lâm Chu mới đến cao ốc Tử Nguyên.
"Anh ơi, nơi này không thể bày quầy hàng." "Đúng vậy, tôi ở cửa lớn rồi, có thể cần anh đón tôi, tôi không vào được."
Tầng cao nhất, Hoàng Chính Hạo đã đợi một ngày nhận được cuộc gọi đặc biệt của Lâm Chu, kích động trực tiếp đứng dậy nhận cuộc gọi.
Lâm Chu bơ vơ bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Hoàng Chính Hạo.
Có đôi khi một mình đi ra bày quầy hàng, thật sự khá bất lực.
"Anh Lâm, anh tới rồi đúng không?"
Lâm Chu:...
Vừa nghe lời này, Hoàng Chính Hạo nháy mắt luống cuống, cảm giác mồ hôi lạnh đều tuôn ra.
Xong đời!
Ông chủ mới lần đầu tiên đến cao ốc thị sát, vậy mà bị bảo vệ chặn ở cửa lớn, ông chủ có cho rằng đây là ra oai phủ đầu anh ta hay không!
Càng nghĩ Hoàng Chính Hạo càng sợ hãi, chân cũng mềm nhữn.
"Anh Lâm, tôi đến ngay, thật sự rất xin lỗi!"
Sau khi Hoàng Chính Hạo cúp điện thoại, lập tức ra khỏi văn phòng triệu tập cấp dưới.
"Mau xuống lầu, ông chủ đến rồi, có lẽ là bị bảo vệ ngăn cản, không vào được, các anh không dặn dò bảo vệ giữ cổng hôm nay có ông chủ mới đến sao?"
"Trừ tiền thưởng tháng này của quản lý phụ trách an ninh!"
Mấy nhân viên cấp dưới nghe vậy cũng hoảng sợ.
Làm sao đây! Sao có thể xảy ra sai lầm lớn như thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận