Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 829. Sao mấy người này không sợ người phía sau chen ngang vậy! (1)



Chương 829. Sao mấy người này không sợ người phía sau chen ngang vậy! (1)




Có chuyện để hóng?
Hướng Thiện đang cầm điện thoại tám chuyện trong nhóm, nhìn thấy phía trước náo nhiệt như vậy thì lập tức bị thu hút.
Nhưng cậu ta sợ chạy đến xem náo nhiệt thì sẽ bị mất chỗ trong hàng đợi.
Cho nên cậu hoàn toàn không dám cử động.
Nhưng cậu ta dời mắt thì thấy đám khách hàng vốn đang xếp hàng ngay ngắn trước mặt đều không hề quan tâm vị trí mà chạy đến xem.
Khiến cậu ta nhìn mà sốt ruột!
Sao mấy người này không sợ người phía sau chen ngang vậy!
Hướng Thiện nghĩ không ra, cậu ta thử di chuyển lên vài vị trí, thấy không ai quan tâm đến mình, cậu ta lại tiến thêm vài bước nữa.
Có người nhìn thấy hành động của cậu ta, cũng không ai quan tâm.
Chuyện này thật kỳ lạ.
Hướng Thiện nhớ đến lúc bọn họ xếp hàng trong ngõ vào tuần trước.
Đến mức chỉ cần ai đó nhích người lên phía trước vài bước thì sẽ bị mọi người xung quanh nhìn chằm chằm ngay lập tức, chỉ sợ có người chen ngang.
Mấy người lần này sao thế!
Hướng Thiện rất khó hiểu, nhưng gặp phải chuyện kỳ lạ, vậy thì bên trong nhất định có điều cậu ta không biết.
Cho nên Hướng Thiện quyết định hỏi thăm người phía trước.
“Chào anh, tôi muốn hỏi tại sao mấy người này không xếp hàng mà lại chạy đi xem náo nhiệt, không sợ người khác chen ngang à?”
Chắc người khách phía trước không hứng thú với chuyện hóng hớt, đứng yên tại chỗ chơi điện thoại.
Nghe thấy lời của Hướng Thiện thì ngạc nhiên liếc nhìn anh ta.
Sau đó anh rút số thứ tự từ trong túi ra: “Chắc mọi người đã lấy số rồi nên mới đi xem náo nhiệt đó.”
A!?
Sao còn có chuyện lấy số thế?
Sao anh ta không biết?
Bảo sao mọi người đều chạy đi xem náo nhiệt, anh ta chen ngang cũng không ai quan tâm, hóa ra bọn họ đã xếp hàng từ trước rồi.
Ngốc quá ngốc quá!
Hướng Thiện nhận ra mọi người đều đã lấy số, chỉ có mình anh ta ngốc nghếch đứng phía sau hàng người cả buổi, anh ta vội vàng đi đến trước quầy lấy số.
“Ông chủ, tôi lấy số.”
Lúc chưa chắc người bán hàng có phải là ông chủ Lâm hay không, Hướng Thiện dứt khoát gọi ông chủ chứ không gọi ông chủ Lâm, cậu ta muốn thăm dò đã.
Lâm Chu ngẩng đầu lên nhìn thấy Hướng Thiện, cậu cũng giật mình.
Không ngờ cậu có thể gặp được khách hàng ăn cơm chân giò kho tuần trước ở đây.
Khách hàng hiện nay của cậu đã phân bố rộng như vậy rồi à?
Lâm Chu gật đầu, cúi đầu viết một tấm thẻ số cho Hướng Thiện.
Hướng Thiện không nghe thấy người bán hàng nói chuyện, cậu ta bèn nhìn kỹ ngoại hình của người bán hàng, muốn nhận dạng xem có phải ông chủ Lâm hay không.
Muốn so sánh những vị trí như mái tóc, lỗ tai để lộ ra ngoài của người bán hàng hôm qua.
Hôm nay ông chủ không để lộ ra một sợi tóc nào, cả khuôn mặt và lỗ tai đều được che kín, cả cổ cũng thế, thậm chí còn mặc áo len cổ cao nữa.
Thật sự không thể so sánh được gì.
Phần duy nhất lộ ra ngoài chính là đôi mắt và lông mày, còn bị khói hun đen nữa.
Thật làm khó cậu ta quá.
Lâm Chu cảm nhận được ánh mắt nghiên cứu của Hướng Thiện trên người mình, sợ bị cậu ta nhận ra, cho nên cậu vội vàng giả vờ bận rộn bắt đầu làm việc.
Điều này khiến Hướng Thiện định mở miệng hỏi thẳng phải từ bỏ ý định.
Mọi người đều đang đợi ăn, ông chủ bận rộn như vậy, cậu ta còn kéo người ta nói chuyện thì không ổn cho lắm.
Vẫn nên đợi một lát vậy.
Sau đó tiếng xì xào bên cạnh cắt ngang dòng suy nghĩ của Hướng Thiện, cậu ta mới nhớ ra rằng bên cạnh vẫn còn chuyện để hóng.
Bây giờ không cần lo lắng vấn đề xếp hàng nữa, cậu lập tức đến gần xem náo nhiệt.
Bước lên phía trước, chen vào đám đông, cậu ta nhìn thấy ở khoảng trống phía trước, có mấy người đàn ông vây quanh một con gà ăn mày, đang đập nó.
Mỗi một cú đánh đều mang lại cảm giác giống như đánh trúng thịt.
Nhìn rất đau tay.
Nhưng tất cả mọi người đều đập rất hăng hái.
Dù đau đến mức nhăn mặt nhăn mày, bọn họ vẫn tiếp tục đập.
“Cục bùn này cũng chắc chắn thật đấy, ông chủ dùng loại bùn nào mà cứng thế không biết.”
“Trời, mấy anh không biết đúng không, nhà cửa người thế hệ trước đều được xây bằng bùn, lại còn được nung qua lửa cho nên thật sự rất cứng.”
“Tôi không tin, tôi phải xem thử rốt cuộc phải mất bao lâu mới đập vỡ cục bùn này được.”
“Không được, không được rồi, tôi cảm thấy tay mình sưng lên rồi, không thể đập được nữa.”
Mấy người đàn ông đập vài vòng thì ôm tay rút lui.
Sau đó nhìn dáng vẻ của bọn họ, mấy người đàn ông đứng hóng chuyện bên cạnh lại có ý tưởng.
“Thật sự cứng đến thế à?”
“Nói thật chứ cái cục bùn này không chỉ cứng mà còn nóng nữa, muốn đập vỡ bằng một cú đấm, hầu hết mọi người đều không thể làm được, ông chủ đúng là đỉnh của chóp!”
“Thật hay giả vậy?”
Một người đàn ông không tin bước ra khỏi đám người, định thử một lần. Hết chương 829.



Bạn cần đăng nhập để bình luận