Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 143: Không ngờ anh cũng có ngày hôm nay! (1)

Chương 143: Không ngờ anh cũng có ngày hôm nay! (1)Chương 143: Không ngờ anh cũng có ngày hôm nay! (1)
"Mọi người thích ăn à, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị thêm ít."
Lâm Chu nghe mỗi người một câu khích lệ, trên mặt không nhịn được lộ ra một nụ cười tươi.
Được mọi người khẳng định và thích như thế thật là một chuyện làm người ta rất vui vẻ.
Dù là đi bày quầy bán hàng cũng sẽ cảm thấy mình đang làm một chuyện có ý nghĩa.
Lần đầu tiên Lâm Chu cảm thấy bày quầy bán hàng không chỉ là vì hệ thống khen thưởng.
Mà là vì gặp được các khách hàng đáng yêu này.
"Mười hai giờ tối tuần này tôi đều ở đây bày quầy bán hàng, mọi người thích ăn thì cứ tới đây, có thích khẩu vị nào không? Là gà rán thì tôi đều có thể chuẩn bị."
"AI Tôi yêu ông chủ! Tôi muốn ăn cánh gà cay!"
Phương Tuấn cũng thấy được tin nhắn trong nhóm.
Vừa nghe Lâm Chu trưng cầu ý kiến của mọi người, các khách hàng vốn thích ăn gà rán triệt để điên cuồng.
Bên kia, anh trai shipper thành công gặp mặt Phương Tuấn.
Tiếng cười nói náo nhiệt ở buổi tối truyền ra xa, tâm trạng vui vẻ ấy cũng lan tỏa đến từng người mội. ...
Ánh mắt họ nhìn Lâm Chu nóng bỏng không gì sánh được.
"Anh muốn bao nhiêu, mấy hộp gà rán bên kia đều chưa ai động vào đâu, hộp đựng cũng chưa bị mở ra. Có tận mấy hộp, anh kiểm tra xem."
"Ông chủ ơi, tôi muốn ăn gà rán khoai tây chiên, anh có biết làm không?"
Anh trai shipper nhìn xuống, gà rán chưa bị động vào có một hộp miếng gà nguyên vị, một hộp miếng gà gạch cua, hai loại khẩu vị cánh gà đùi gà còn lại ba bốn hộp mỗi loại, có thể nói rất đầy đủ.
Mà còn có thành viên nhóm không ăn được gà rán đáng thương ở nhà, cậu là trưởng nhóm, chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi.
"Các cậu còn ăn không? Tôi lấy hết được không?"
Đối mặt với anh trai shipper đỏ mặt sợ hãi rụt rè, cậu cũng không nói ra được lời gì, thấy anh trai ý thức được sai lầm của mình và còn tích cực muốn bù đắp như thế, có thể giúp đỡ thì giúp một chút vậy.
Anh trai shipper rưng rưng nước mắt.
Anh trai shipper không xác định lắm.
"Tôi rất cần mấy phần gà rán này. Hay thế này đi, chờ đến ngày mai ông chủ gà rán bày quầy, nếu mọi người cần chạy mua giùm thì tôi có thể hỗ trợ miễn phí."
Nếu như mua hết bồi thường cho khách hàng, hẳn là khách hàng sẽ không quá tức giận đâu nhỉ?
Vì mua thêm một phần gà rán nữa, anh thực sự đã cố gắng hết sức rồi.
Đêm mai cũng không cần mình tự đi ra mua nữa.
Phương Tuấn vốn định để lại hai hộp mang về nhà, ngày mai cho vào nồi chiên không dầu nướng lại một chút, chắc mùi vị cũng không sai biệt lắm đâu.
"Được, vậy anh lấy hết mấy thứ này đi đi, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc."
Để xem cố gắng hết sức rồi thì có thể cầu khách hàng đừng trách cứ anh không.
Nhưng anh trai shipper đều nói như vậy rồi, bán hết cho anh cũng không phải không được.
Hết cách rồi, làm chuyện sai lầm, không quản nổi cái mồm, chỉ có thể nghĩ biện pháp đền bù.
"Không đúng. Anh sẽ không nửa đường lại ăn hết gà rán tôi mua đấy chứ?"
Phương Tuấn nói xong mới phản ứng được, anh trai này là có tiền án đấy, độ tin cậy của lời này còn cần xem xét lại. "Yên tâm đi mà, tôi sẽ mua cho mình một phần, sẽ không ăn vụng đâu!"
Anh trai shipper khóc không ra nước mắt, anh đến cả biện minh cũng không đáng tin cho lắm, ai bảo anh làm vậy rồi.
Không ngờ anh cũng có ngày hôm nay!
Lần sau không thể đi ship đồ ăn lúc đói bụng được, dễ xảy ra tai nạn!
Hu hu hu đều do gà rán quá thơm rồi!
Khóc chết mất thôi!
"Vậy thì được."
Phương Tuấn tạm thời tin tưởng anh trai shipper.
Sau khi hoàn thành giao dịch, anh trai mang theo một túi gà rán to đùng về tới xe điện, đeo ba lớp khẩu trang lên.
Một là phòng ngừa mình ngửi thấy mùi, không nhịn được giữ lại một hộp gà rán.
Hai là sợ khách nhận mặt anh, đến lúc đó bị trùm bao tải.
Anh làm ra chuyện như vậy, bị đánh cũng có thể hiểu được.
Tiếng thét của khách giống như vẫn còn đang văng vẳng bên tai anh đây này.
Cho nên vì bảo vệ sự an toàn của mình vẫn nên làm tốt công tác đề phòng thì hơn. ....
Sau nhiều lần trải qua hiểm trở, cuối cùng gà rán cũng được đưa đến trên tay khách hàng nọ.
Lúc khách đi lấy hàng, giọng nói đều nghiến răng nghiến lợi.
"Nếu tôi bảo là đi lấy găng tay cho anh thật thì anh tin không?"
Anh trai shipper nhìn đối phương cơ bắp cuồn cuộn, trông như thể một đấm là mình nằm ngay đơ thì sợ đến mức nhữn cả chân rồi.
Nếu biết khách hàng là anh trai cơ bắp thế này, anh đảm bảo mình sẽ do dự một chút trước khi ăn vụng.
"Anh ơi, tôi sợ anh ăn không đủ, lúc lấy găng tay còn mua thêm cho anh hai phần này. Coi như tôi mời khách nhé, bồi thường cho anh vì quá thời gian giao hàng."
Đều đến giờ này rồi, đơn đặt hàng thành công giao quá thời hạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận