Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 274: Ngày mai nghỉ ngơi nha (2)

Chương 274: Ngày mai nghỉ ngơi nha (2)Chương 274: Ngày mai nghỉ ngơi nha (2)
Các hòa thượng tập trung ở cổng, nhìn con phố còn rất náo nhiệt trước đó hiện tại lại vắng hoe, không thấy đội ngũ xếp hàng thật dài, cũng không thấy quầy bánh cuốn thịt kho của Lâm Chu.
"Các vị khách xếp hàng trước đó cũng không đến. Chẳng lẽ hôm nay không bày quầy bán ư?"
Nhóm chú tiểu một giây trước còn đang háo hức, hôm nay không có nhiều người giành bánh cuốn thịt kho với họ nữa.
Một giây sau không thấy ai đến xếp hàng thì thôi đi, nhưng ngay cả quây bánh cuốn thịt kho cũng không mở bán, lập tức trợn tròn mắt.
"Hèn gì hôm nay ít người như vậy, sáng hôm qua còn rất đông người. Nhiều người đến sớm mấy tiếng đứng chờ trên đường, ngay cả nhang đèn trong chùa chúng ta cũng rất vượng."
"Haiz, uổng công mong đợi rồi. Không ngờ hôm nay ông chủ không bày quầy bán."
Các hòa thượng thất vọng quay về, chỉ có thể trở vào chùa ăn cơm chay. ...
Một bên khác, Lâm Chu nhìn phần thưởng của nhiệm vụ tuần này, cực kỳ ngờ vực.
Chẳng lẽ địa điểm làm nhiệm vụ tuần tới là ở thành phố bên cạnh?
[Phần thưởng nhiệm vụ: Cao ốc Tử Nguyên ở Khẩu thành] (Đang trong quá trình giao dịch)
Không nói chuyện đó, trước hết thì đang trong quá trình giao dịch là ý gì?
Cậu chưa từng thấy trạng thái phần thưởng thế này bao giờ, trước đây toàn được nhận trong vòng vài giây.
thành phố Trương Gia Khẩu.
Sao lại cho cậu địa chỉ ở Khẩu thành sát vách vậy?
Hôm qua, thời điểm Lâm Chu dọn hàng về, phần thưởng nhiệm vụ đã đến, nhưng vẫn luôn ở trạng thái màu xám, hiển thị đang trong quá trình giao dịch.
Hôm nay, cậu hẹn chú Trương cùng đi ăn thử ở khách sạn An thị, ăn thử xong sẽ đi câu cá, sắp xếp lịch trình rất dày đặc.
Hôm nay, trong nhà chỉ có một mình cậu, nhóm quản gia đều đã nghỉ.
Sau khi rời giường, Lâm Chu thấy trạng thái của phần thưởng nhiệm vụ vẫn chưa được cập nhật, trước hết gác chuyện đó sang một bên.
Lâm Chu nghĩ ngợi lung tung đến trưa, cứ thế nhịn đến tối mới đi ngủ, phút chốc thay đổi lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của mình.
Lâm Chu đành đồng ý.
Lâm Chu có từ chối, cảm thấy đây là việc nhà người ta, cậu chỉ là người ngoài, không tiện đi chung.
Nhưng chú Trương bọn họ đều cảm thấy bàn về ăn uống thì không ai có quyền lên tiếng hơn cậu, nhiệt tình mời cậu cùng tham gia.
Đồng hành còn có Trương Minh Viễn và vợ sắp cưới Lục Thiển của anh.
Sau đó, lần đầu tiên cậu cảm nhận được tình huống đi ăn mà cũng có thể ăn đến mệt mỏi.
Lục Thiển xoa bụng, cảm thấy thất vọng.
Vừa ra ngoài lập tức càm ràm.
Lúc còn trong khách sạn, mọi người không nói gì.
Cậu biết phía sau còn rất nhiều món chưa ăn thử, nên mỗi món chỉ nếm một miếng, ghi nhớ lại những món ngon. Cuối cùng, mọi người chọn ra món mình thích rồi lập thành thực đơn cho bữa tiệc.
"Nhiều món đều là nhìn thì tinh xảo, dùng nguyên liệu đắt đỏ, nhưng thực chất mùi vị chẳng ra sao, ăn mấy tiếng đồng hồ mà không hề có cảm giác no nê chắc bụng gì cả, cứ lạnh ngắt ấy." Hơn trăm món ăn, từng món được bưng lên, khẩu phần mỗi món không nhiều, mới bắt đầu Lâm Chu còn ăn được.
Cô rất nghi ngờ vị giác trước kia của mình, sao có thể cảm thấy những món kia ăn rất ngon chứ!
"Vì phục vụ những vị khách quý ở tầng lớp thượng lưu, trên cơ bản những khách sạn lớn thế này đều áp dụng chế độ ăn riêng. Bên cạnh đó, còn chuẩn bị cả đồ ăn phương Tây, chỉ cân cao cấp và đắt tiên là được. Chúng ta cảm thấy không ngon là chuyện rất bình thường, dù sao cũng không phải dành cho chúng ta."
Trương Minh Viễn nói đầy lý trí.
Lục Thiển ngẫm nghĩ cẩn thận cũng thấy có lý.
Trong tiệc đính hôn, bọn họ chắc chắn phải chiêu đãi khách, làm gì có thời gian ăn uống. Hơn nữa, hôm đó có rất nhiều khách đến, không chỉ người thân mà còn cả người trong giới kinh doanh, thậm chí mời cả truyền thông. Nói là tiệc đính hôn, thật ra cũng không đơn giản chỉ là tiệc đính hôn. Quan hệ thông gia giữa hai gia tộc đều mang tính chất hợp tác, e rằng còn không có thời gian mời rượu hết quan khách.
"Vẫn là tài nấu nướng của Tiểu Lâm tốt, lợi hại hơn những đầu bếp mấy sao gì đó ở đây nhiều."
Nếu không phải cần nơi tổ chức tiệc đính hôn này, Trương Kiến Quân thật sự cảm thấy đồ ăn của các khách sạn hàng đầu trong bảng xếp hạng quốc tế đều chả ngon lành gì.
"Đúng đúng đúng, thịt kho Minh Viên mang đến cho con thật sự rất ngon ạt"
Nhắc đến chuyện này, Lục Thiển lập tức nhớ lại món cơm thịt kho hai ngày trước, phải gọi là vô cùng thơm ngon.
Cơm được bao phủ bởi thịt kho mềm, đậm vị, còn có những lát thịt bò và các nguyên liệu khác, đầy ắp thịt. Sau khi hâm nóng, nước kho thịt sẽ thấm vào cơm, làm cơm có màu nước kho nhàn nhạt, khi ăn khỏi phải nói ngon cỡ nào.
Bây giờ cô nhớ lại vẫn thèm chảy nước miếng.
Kể từ ngày ấn định thời gian đính hôn, Lục Thiển rất ít khi ăn được món ngon Lâm Chu làm, vì cô muốn duy trì vóc dáng để có một buổi lễ đính hôn tốt đẹp, sợ ăn nhiều sẽ mập, không mặc vừa váy cưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận